Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Lâm Khiết Vy chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, hình như là gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên áp lại gần, rất nhanh cô cảm thấy môi nóng dần lên, vừa định kêu một tiếng “này, anh làm gì thế”, nhưng còn chưa nói ra tiếng, anh đã nhân lúc hư mà vào.

Lại một giây sau, vậy mà anh đẩy ngã cô, cô ngửa ra sau, anh nghiêng người đè lên cô.

Cho dù anh chỉ đè nặng cô, vẫn chưa áp hết trọng tâm lên mặt cô, nhưng anh vẫn dán sát vào cô quá, Lâm Khiết Vy lập tức cảm thấy sóng nhiệt như núi cuốn sạch lấy cô, cô có vẻ như bị cơ thể cao lớn của anh bao lấy, bởi vì nụ hôn mãnh liệt, không khí trong phổi đột nhiên giảm bớt, kỹ thuật hôn của anh càng lúc càng thành thạo, còn theo phong cách bá đạo hung mãnh, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Khiết Vy bị anh thu thập thần trí mơ hồ, giống như có dòng điện chạy từ khoang miệng ra toàn thân.

Tất cả sức lực đều như bị rút đi, muốn nằm anh đánh anh vài cái, đều biến thành gãi ngứa, bất tri bất giác phát ra âm thanh hu hu hụ, rất giống làm nũng.

‘Vốn diễn cho Mạc Lâm Dương xem, nhưng Mạc Lâm Kiêu không nghĩ tới, vừa mới chạm vào môi cô, anh có chút không khống chế được, đợi càng xâm nhập hơn, bên tai đều là hơi thở dồn dập của cô, cùng với âm thanh rên rỉ. Đầu óc của anh lập tức nổ tung, một đám lửa từ đan điền xông thẳng lên trời, khí nóng chạy như điên trong gân mạch.

Trong lòng không ngừng cảnh cáo mình, không thể như vậy, thu lại một chút! Hôm nay chỉ ở đây diễn cho Mạc Lâm Dương xem, kích thích anh ta mà thôi. Làm bộ là được rồi, phải có điểm dừng.


Hôm nay anh diễn trò, chính là muốn Mạc Lâm Dương và Lâm Khiết Vy cùng nhìn tiết mục đối phương thân thiết với người khác phái.

Nếu hai bọn họ là đồng minh hoặc nảy sinh tình cảm, hôm nay diễn như vậy, sẽ khiến hai bọn họ cùng tan vỡ, thậm chí còn lộ ra dấu vết, hoặc tình cảm sản sinh ra vết nứt. Có thể nói, vở kịch này vừa diễn, sẽ như một viên đá bản trúng nhiều con chim.

Tuy trong đầu nghĩ như vậy, nhưng cơ thể quá mức thành thực, đã làm ra động tác trước. Tay anh không nhịn được vén vạt áo lập tức chui vào trong áo, men theo đường cong mà lên, muốn kéo áo lót của Cô ra.

Cô là vật nhỏ mẫn cảm dị thường, lập tức run rẩy như bị điện giật, bối rối muốn tránh thoát khỏi anh.

Sao thế? Còn muốn trốn sao?

Hay là ở trước mặt Mạc Lâm Dương, cô không tình nguyện?

Hơi thở thô bạo lướt qua trong đầu anh, đôi mắt vốn u ám càng trở nên thâm thúy hơn, đôi mắt sâu thẩm giống như dấy lên lửa nóng, bắt nạt càng mạnh bạo hơn, không cho cô phản kháng, hôn càng hung tàn, cái tay trong quần áo cô cũng càng thêm linh hoạt, tăng lực làm chuyện xấu.

Lâm Khiết Vy hoàn toàn bị áp chế không chống đỡ được, chỉ có thể thừa nhận và lĩnh hội, thất thủ từ trên xuống dưới khiến đầu óc cô nổ tung, thần trí đã tan rã, vừa âm thầm lo lắng.

Mẹ kiếp, tên họ Mạc kia, kỹ thuật hôn đã tiến bộ rồi, hôn tới mức xương cốt cô đều mềm nhũn. Ối, ngực rất chua xót, đau tới mức cô gần như muốn thét chói tai, có thể để người ta thở hay không? Sắp hít thở không thông rồi.

Trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, cảm nhận được rõ người đàn ông đang đè phía trên, rõ ràng là có ý nghĩ phương diện đó, trên bụng có thứ gì đó cứng rắn chạm vào, giống như lưỡi dao sắc bén đang vận sức chờ phát động.

Đột nhiên trong đầu lóe qua một tia lửa điện, trong lòng Lâm Khiết Vy run lên. Trời ạ, Mạc Lâm Kiêu sẽ không muốn cô ở đây, trước mặt mọi người xxoo với cô đấy chứ?

Nhìn tình cảnh trong phòng hiện giờ, rất có khả năng!

Hai anh em nhà họ Mạc cùng hưởng lạc ở đây, Mạc Lâm Dương chơi bốn, Mạc Lâm Kiêu chơi mình cô, đây không phải là tư thế đám đàn ông tụ tập tìm niềm vui sao?

Vậy cô bây giờ không phải giống như bốn người phụ nữ kia, không được tôn kính và là đồ chơi của đám đàn ông sao?

Mạc Lâm Kiêu có cần tàn nhân với cô như: thế không?

Vậy mà vừa rồi cô còn cảm kích anh đã cứu mạng cô, cảm kích cái rằm, anh là ma quỷ, là tên khốn nạn giẫm lên tôn nghiêm của người khác!

Trong phòng này có nhiều người như thế, nếu anh thật sự ăn sạch cô trước mặt nhiều người như vậy, cô thật sự không còn dũng khí sống tiếp nữa.

Trong đáy lòng tràn ngập rét lạnh thấu xương, Lâm Khiết Vy không nhịn được lạnh run.

Lúc này Mạc Lâm Kiêu giống như đang ở trong dung nham, hơi nóng bốc lên, toàn thân nóng lên, tuy trong lòng vô cùng khát vọng, nhưng trong đầu rất tỉnh táo, không thể tiếp tục kéo dài, anh không có đam mê biểu diễn cho người khác xem. Hơi nóng phả ra, khó khăn lắm anh mới rời khỏi được cô, đôi mắt sâu thắm nhìn cô gần trong tấc.

Cô thở hổn hển, giống như trong phổi không đủ dưỡng khí, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt mênh mông sương mù, nhưng nhìn kỹ, trong đôi mắt mênh mông sương mù của cô đầy oán hận.

Oán hận sao?

Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, không lập tức đứng dậy, đặt cô ở phía trên, nhỏ giọng hỏi: “Biểu cảm này của cô… Là đang chê tôi dừng lại sao?”

Thiếu chút nữa là Lâm Khiết Vy ngất đi vì tức. Da mặt của người này đúng là dày, nói giống như người nào hiếm lạ anh ấy. Cô rất muốn nói một câu, cút đi, tránh khỏi người bà đây! Nhưng bây giờ hơi thở của cô còn chưa vững vàng, thở gấp như chó, không nói được một câu.

Trong đôi mắt tà tứ của anh có chút ngả ngớn, cái tay trong áo cô cuối cùng cũng rút ra, cười mà như không cười dán sát bên tai cô, nói: “Còn muốn cũng không thể cho được.

Nhìn đôi mắt tràn ngập tức giận của cô kìa, sao thế, đói khát như vậy à?” Lâm Khiết Vy tức giận tới mức trợn trắng mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hét to: “Tôi không có! Anh đừng có mà đổ oan cho người khá!”

Rõ ràng là anh đột nhiên đẩy ngã cô, đột nhiên như nổi điên, vừa rồi cô gần như bị dọa chết rồi.

Mạc Lâm Kiêu cười ha ha hai tiếng, giọng nói từ tính chui vào trong tai cô, truyền ra giống như có dòng điện, Lâm Khiết Vy không nhịn được toàn thân run lên, đôi má càng ửng hồng.

Xong đời, vì sao cô nghe thấy tiếng cười xấu xa này của anh, đều đã cảm thấy e lệ

Cô xấu hổ như con mèo nhỏ, mắt mở to, oán hận trừng anh, đôi má ửng hồng, môi đỏ mọng ướt át, giống như trái cây ngon chín mọng, khiến người ta mơ màng.

Mạc Lâm Kiêu không nhịn được trong lòng nóng lên, không nhịn được lại dán sát vào, hôn lên má cô một cái phát ra âm thanh bẹp. Lâm Khiết Vy không nghĩ tới anh sẽ dùng chiêu ấy, kinh hãi ngây dại, đôi môi đỏ mọng hơi há ra, trong lúc này như con ngỗng ngốc.


Mạc Lâm Kiêu âm thầm than thở một tiếng, thở dài một hơi. Không nếm đầy đủ, còn lâu mới đủ! Cho dù anh võ công cao cường, loại chuyện này bị gián đoạn, vẫn vô cùng khó chịu. Hơi thở hơi hỗn loạn, giống như chỗ nào.


đấy căng tới mức nổ mạnh, sau lưng vì nhẫn nhịn mà có một tâng mồ hôi mỏng, Mạc Lâm Kiêu dựa vào lực ý chí cường đại, khó khăn ngồi thẳng người, dời mắt nhìn Lâm Khiết Vy, cười trêu chọc: “Không phải nói cô không có sao? Không phải nói đổ oan cho cô sao? Vậy cô còn nắm ở đó làm gì? Lưu luyến à? Còn chưa thỏa mãn sao? Haizz, quả nhiên phụ nữ đều khẩu thị tâm phi”


Lưu luyến cái quỷ! Người nào còn chưa thỏa mãn? Bây giờ cô không có một chút sức lực nào, mềm như sợi mì, căn bản không dậy nổi, có được không?”


- ------------------

Advertisement
';
Advertisement