Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Trong phòng bệnh, gương mặt Lâm Khiết Vy đỏ như muốn nhó ra máu, kề sát tai Lâm Mạc Kiêu, lẩm bẩm nói chuyện mỗi tháng bà dì cả của phụ nữ sẽ đến cho người đàn ông này nghe, những chuyện như bộ phận nào đó sẽ chảy máu, nói đến mức cÔ xấu hổ muốn ngất xỉu.

May mà Mạc Lâm Kiêu vẫn giữ gương mặt núi tuyết không biểu cảm như cũ, tuy trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.

Lâm Khiết Vy ngại ngùng nhìn thẳng vào anh, móng vuốt nhỏ căng thẳng siết chặt chăn, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cho nên, bây giờ cần đi mua băng vệ sinh”

Cảm giác sống từ nhỏ đến lớn, chưa từng có lúc nào mất mặt như bây giờ. Chuyện riêng tư của con gái, lại thảo luận với một người đàn ông.

Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu từ gương mặt xấu hổ của cô, dời đến mông cô, tròng mắt sâu thẳm.

Cơ thể phụ nữ thật nhiều huyền bí…đột nhiên cảm thấy dáng vẻ


của cô lúc này vô cùng đáng yêu, không nhịn được muốn trêu chọc cô. Một cánh tay chống bên cạnh đầu cô, khom người xuống, kề sát vành tai cô, học cô nhỏ giọng, thần bí nói: “Trước đây cô có để người đàn ông khác mua cho mình thứ này không?”

“Đương nhiên là không có!” Lâm Khiết Vy nhanh chóng trả lời, cắn môi, xấu hổ nói: “Chuyện mất mặt như vậy, ngại lắm.”

Gương mặt Mạc Lâm Kiêu xẹt qua nụ cười nhạt vừa ý: “Tôi đi mua cho cô, cũng được. Nhưng mà…cô phải hôn tôi một cái”

“A? Tại sao?” Lâm Khiết Vy sốt ruột nhìn anh, hai người cách nhau rất gần, hơi thở quấn quýt nhau: “Chẳng phải chỉ đi mua đồ thôi sao? Tôi trả tiền cho anh.”

“Đây là vấn đề về tiền à? Tôi thiếu chút tiền đó chắc?”

Con mèo nhỏ như cô còn nuôi nổi, cô nói không mua nổi thức ăn cho mèo sao? Đùa à.

“Vậy thì không còn vấn đề gì rồi, mau đi mua đi!” “Cô bảo tôi đi mua, tôi phải mua sao? Hai chúng ta ai là bên A? Hơn nữa, mua đồ phụ nữ như vậy, có phải sẽ tổn hại đến tôn nghiêm của cậu chủ như tôi không? Hửm?” Lâm Khiết Vy á khẩu nhìn Lâm Mạc Kiêu, rõ ràng nhìn thấy năm

chữ nhân cháy nhà hôi của viết trên mặt anh.

Mạc Lâm Kiêu cười gian manh: “Còn kéo dài, lát nữa truyền nước xong, dáng vẻ này của cô làm sao đi được?”

Lâm Khiết Vy thuận theo lời nói của anh, suy nghĩ tiếp, gương mặt lập tức trắng bệch. Phải rồi, lát nữa làm sao rời khỏi bệnh viện, sau quần áo toàn là máu, quá mất mặt.

“Hôn anh cũng được, anh phải mang cho tôi bộ đồ khác để thay nhé”

Mạc Lâm Kiêu mim cười: “Thành giao! Đến đây!”

Gương mặt đẹp trai kề sát mặt cô, một đôi mắt sâu thẳm như muốn câu hồn người nhìn cô chằm chằm, khiến đáy lòng run rẩy. Gương mặt Lâm Khiết Vy càng thêm đỏ bừng, chu môi, đi qua, hôn lên má anh một cái, cái loại rất nhanh rất nhẹ ấy. Hôn xong, nhanh chóng dùng tay che mặt mình. Không ngờ, anh lại nắm lấy tay cô, tách ra khỏi mặt, đến gần phả khí nóng: “Hôn sai chỗ rồi..”

Nói xong, môi mỏng đến gần, ý đồ rất rõ ràng.

“Mạc Lâm Kiêu sao anh lại như vậy…” Ngoài da mặt dày ra còn không nói lý!

“Còn không hôn, hủy bỏ giao dịch, cho dù cô có xin tôi, tôi cũng không đi mua những thứ đó đâu”

Lâm Khiết Vy vừa nghe câu uy hiếp này, sợ đến mức không dám nghĩ nhiều, tiến về trước, tiếp xúc môi mỏng của anh.

Chỉ một giây ngắn ngủi, đã nhanh chóng rời khỏi, đang muốn nói, được rồi, hôn xong rồi, có thể đi mua được chưa. Nhưng còn chưa mở miệng phát ra tiếng, Mạc Lâm Kiêu lại ép tới, nặng nề hôn lên môi cô.

Trong phòng bệnh quá yên tĩnh, tiếng hai người hôn nhau, trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hai móng vuốt nhỏ muốn đánh anh đang đè trên, anh lại sớm phát giác, một tay nhẹ nhàng đè lên cổ tay đang cắm kim truyền của cô, không cho cô cử động lung tung, miễn cho kim bị lệch, nằm chặt tay còn lại của cô vuốt ve trong lòng bàn tay.

“Trần Kiệt! Nam Cung Hào! Hai người đều ở đây à!”

Phùng Thiên Long chân dài, bước đi vô cùng thong dong, chỉ mấy giây đã đến, đôi mắt hoa đào cười nhạt liếc nhìn Trần Kiệt và Nam Cung Hào.

Trần Kiệt vội vàng đứng thẳng, cất điếu xì gà: “Anh Thiên Long,

sao anh lại ở đây?” Ánh mắt Nam Cung Hào nhìn phần đầu của Phùng Thiên Long, hỏi: “Lẽ nào vết thương trên đầu anh Phùng lại xảy ra vấn đề? Chẳng phải đã khỏi rồi sao?”

Nụ cười của Phùng Thiên Long dần nhạt đi, cười khổ nói: “Tôi đến tìm cậu Kiêu! Thực sự có chuyện gấp, nghe nói cậu ấy đến bệnh viện, nên đuổi đến đây. Cậu ấy ở bên trong sao?”

Trần Kiệt gật đầu: “Anh Mạc của chúng tôi ở trong

“Vậy tôi vào tìm cậu ấy!” Phùng Thiên Long nói rồi, trực tiếp đẩy cửa vào.

Dù sao quan hệ giữa Phùng Liên Long và Mạc Lâm Kiêu rất tốt rất thân thiết, Trần Kiệt và Nam Cung Hào không cảm thấy nên báo trước một tiếng với Mạc Lâm Kiêu, để mặc Phùng Thiên Long vào phòng bệnh.

Vừa vào trong, Phùng Thiên Long còn chưa gọi một tiếng cậu Kiêu, đã bị tình cảnh trong phòng bệnh làm cho chấn động!

Cậu Mạc ngoài lạnh trong lạnh, cả người như tảng băng mà anh ta quen, lại dùng tư thế như hổ vồ mồi, đè con gái người ta điên cuồng hôn môi!

Nghe thấy động tĩnh có người vào, Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng rời khỏi Lâm Khiết Vy, phát hiện ánh mắt Lâm Khiết Vy ngập nước mơ màng, hoàn toàn là dáng vẻ bị hôn đến ngây ngất, trái tim không khỏi đập rộn, khẽ thở dốc, âm thầm có chút bất mãn, với người đột nhiên xông vào. Nghĩ đến da mặt mỏng của Lâm Khiết Vy, dễ xấu hổ, bây giờ quần áo lại bẩn, nhanh chóng đắp chăn lại, che mặt cô. Lúc này Lâm Khiết Vy hô hấp hỗn loạn, đầu óc lộn xộn, thần trí như đi vào cõi thần tiên, lúc tiếp xúc đến tấm chăn, lập tức cảm thấy an toàn, thuận thế siết chặt tấm chăn, hơi nghiêng người, co lại thành một nhúm, hệt như con tôm lớn.

Hôn môi với Mạc Lâm Kiêu, quả thật là lấy mạng ra liều. Không chỉ dễ khiến người ta ngạt thở, còn trêu chọc cô đến bờ vực sụp đổ, cảm giác một ngọn lửa cuồn cuộn trong lồng ngực, thiêu đốt cô có chút không biết làm sao.

Mạc Lâm Kiêu đứng lên khỏi giường bệnh, lúc xoay người đối diện với cánh cửa, nét xuân tình trên gương mặt đã tan biến, khôi phục lại vẻ băng giá bình tĩnh như cũ.

“Haha.”

Phùng Thiên Long cười ngại ngùng, vừa muốn trêu chọc Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu đã đi đến chỗ anh ta, giành nói trước: “Đêm hôm, anh không ở nhà, chạy đến đây làm gì?”


Một câu nói chớp mắt khiến Phùng Thiên Long nghĩ đến tâm sự của mình, cũng không còn tâm trạng trêu chọc Mạc Lâm Kiêu nữa, nặng nề thở dài. Vừa định giải bày noi kho, Mac Lâm Kiêu đã làm động tác suyt với anh ta, sau đó trong ánh mắt không dám tin của Phùng Thiên Long, đẩy Phùng Thiên Long ra khói phòng bệnh.


Ngoài cửa phòng bệnh, Phùng Thiên Long mới phán ứng lại, không khỏi bất män nói: “Trời ạ! Anh còn chưa nhìn người phụ nữ kia, cậu đã đẩy anh ra ngoài! Cơ hội hiểm có, giới thiệu với anh trước đi. Đi, vào trong vào trong, làm quen nào.”


Mạc Lâm Kiểu kéo cổ áo Phùng Thiên Long, tuy thoạt nhìn động tác anh tùy ý, nhưng sức mạnh cực lớn, chi có Phùng Thiên Long cảm nhận sâu sắc, kéo anh ta đến mức nửa bước không đi được.


“Giờ cô ấy không khỏe, hôm khác tính sau” Trong giọng điệu nhàn nhạt của Mạc Lâm Kiều, lại tràn ngập vẻ kiên quyết.

Advertisement
';
Advertisement