Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Hôm nay xem ra gặp khách sộp rồi, chọn dây chuyền không nhìn giá, chỉ bán xong sản phẩm này thì tiền thưởng tháng của cô day chắc luôn.

“Bao nhiêu? Hơn bốn mươi tỷ?”

Lâm Khiết Vy nghe giá xong hốt hoảng, kéo Hạ Dịch Sâm đi xa mấy bước lo lắng nói:

“Em nói chứ đàn anh ơi, bạn học này có thân với anh không? Tặng quà cần quà đắt như thế sao? Thật sự giá này đắt quá!”

Hạ Dịch Sâm giấu đi ý cười nói: “Người này vô cùng quan trọng với tôi, bao nhiêu tiền cũng không tỏ hết được tình cảm của tôi với người ấy. Không cân flo giá, tôi chỉ quan tâm đẹp hay không!”

Lâm Khiết Vy lập tức hết nói nổi.

Thế giới của người có tiền đúng là khó hiểu.

Hạ Dịch Sâm quay người nói với nhân viên: “Lấy nó đi, em thử đi.” Nhân viên vui vẻ lấy dây chuyền ra đặt trong khay, nịnh bợ nói: “Bạn gái anh đeo nó đẹp nghiêng nước nghiêng thành”

Hai chữ bạn gái hiến Hạ Dịch Sâm như mở cờ trong lòng.

Hạ Dịch Sâm cẩn thận mở khóa dây chuyền, hắn ta đứng sâu đeo lên trên cần cổ thon dài trắng muốt của Lâm Khiết Vy, trong gương đồng thời xuất hiện hai người, nhìn qua họ giống như là một đôi vợ chồng.


Cảm xúc đang sôi trào trong lòng Hạ Dịch Sâm.

Bông năm nhân viên khác kéo đến thưởng thức, cũng không ngớt lời khen ngợi.

“Wow, thật sự rất đẹp!”

“Khí chất của cô đây rất xứng với sợi dây chuyền này.

“Anh chọn dây chuyền vô cùng hợp với bạn gái mình!” “Cô thật hạnh phúc, bạn trai cô thật tốt với cô!”

“Hai người thực sự là trời sinh một đôi!”

Lâm Khiết Vy nghe đám người kia khen ngợi mà rùng hết cả mình, để bán được một sợi dây chuyền, mấy người này cũng thật vất vả. Lúc này cô cũng không muốn phí công giải thích với họ quan hệ của mình và Hạ Dịch Sâm, chỉ muốn nhanh chóng xong nhiệm vụ dạo phố.

Nhìn sang Hạ Dịch Sâm đứng cạnh lại thấy hàn ta tràn đầy ý cười

từ khỏe mắt đến đôi môi.

Là ảo giác sao?

Hình như hắn ta còn hưởng thụ?

“Đàn anh…”

Hạ Dịch Sâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhảy múa trên chiếc cổ trång, trầm giọng: “Thực sự rất hợp với em, rất đẹp!”

Sau đó liền ngẩng đầu nói chắc chắn: “Quẹt thẻ! Tôi lấy cái này!”

“Ồ! Được!” Nhân viên bán hàng vui đến nỗi giọng nói cũng run. Mới mấy phút ngắn ngủi đã bán được một sợi dây chuyền hơn bốn mươi tỷ! Đå ý!

“Nhanh nào, tháo ra, gói nó vào!”

Lâm Khiết Vy còn định nhờ nhân viên tháo xuống giúp mình, không ngờ Hạ Dịch Sâm lại đưa tay ra trước, cần thận gỡ dây chuyền xuống đưa cho nhân viên gói lại.

Đợi đến khi tỏ tình với cô, hắn sẽ gio hai tay dâng nó lên, khí ấy cô sẽ hiểu được ý nghĩa của sợi dây. Khi lần thứ hai dây chuyền được đeo lên cổ cô, cũng là thời khắc

hai người chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương.

Hạ Dịch Sâm đi trả tiền, Lâm Khiết Vy nghĩ nghĩ cũng đi theo.

“Đàn anh, anh muốn mua nó thật sao?”

“Hợp ý thì mua thôi!”

“Thế nhưng anh có biết giá tiền và thiết kế của sợi dây đó biểu đạt gì không?”

Cả cuộc đời! Đây chính là khẩu hiệu của tình yêu!

Chẳng lẽ đàn anh thích cô bạn học vừa về nước này.

Hạ Dịch Sâm đứng thẳng nhìn sâu vào mắt Lâm Khiết Vy.

“Vì biết nó đại biểu điều gì nên tôi mới mua!”

Anh muốn cùng em cả cuộc đời, bên nhau cả đời! “Hả? Vậy ý anh là…Anh và bạn học kia…

“Ha Dịch Sâm chỉ cười bí ẩn chứ không nói.

Kim Ngọc thì sao?

Thôi bỏ đi, chuyện của người ta, cũng không cẩn cô quan tâm. Lâm Khiết Vy túm túm tóc, không nói thêm gì nữa. Đi tới quầy thu ngân, Hạ Dịch Sâm đang định quét thẻ thì máy nội

bộ bên canh nhân viên đột nhiên vang lên, cô ấy cười áy náy với Hạ Dịch Sâm, nhấc điện thoại.

“Là tôi…Sao co? Được, tôi hiểu”

Cúp điện thoại, nhân viên thu ngân nhìn Hạ Dịch Sâm đầy sâu xa cùng với Lâm Khiết Vy mờ mịt đứng cạnh đó, giọng nói áy náy: “Rất xin lỗi thưa anh, anh không thể thanh toán”

“Tại sao? Thế nào là không thể thanh toán? Ý gì đây?” Hạ Dịch Sâm nhăn mày, tự đáy lòng chợt thấy cuống quýt.

“Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cấp trên yêu cầu lập tức dừng việc thanh toán, đóng cửa tất cả cửa thu ngân. Không thì, ngày mai anh hãy quay lại?”

“Vì sao lại dừng việc thanh toán? Trung tâm thương mại chỗ các cô không phải tan làm, không phải vẫn nên tiếp tục kinh doanh hả?”

“Tôi cũng không biết vì sao, tôi chỉ chấp hành theo mệnh lệnh cấp trên. Xin lỗi.”

“Vậy cô cũng thanh toán xong đơn của tôi rồi hãy ngừng chứ.” “Xin anh đừng làm khó tôi, nếu làm vậy tôi sẽ bị đuổi việc.” Sắc mặt Hạ Dịch Sâm đen thui, cơn giận tích dần lên đôi mắt.

Việc ngày hôm nay rõ ràng có gì bất thường. Tựa như có một đôi

tay đang điều khiển tất cả từ nơi gần đây khiến mọi việc hôm nay hắn

ta làm đều không được thuận lợi. “Gọi Tổng giám đốc của trung tâm các cô đến đây, cứ nói cậu Ba nhà họ Hạ tìm đến.”

Sợi dây chuyền này anh ta nhất định phải mua được.

Lúc này chỉ có thể lấy nhà họ Hạ ra đe dọa nhân viên cấp cao của trung tâm mua sắm, không cần biết có nhận tiền hay không, nói chung, sợi dây chuyền này, ngày hôm nay, hiện tại, thời khắc này, hắn ta phải có nó!

Lâm Khiết Vy đứng ở bên cạnh, mờ mịt nhìn Hạ Dịch Sâm và nhân viên thu ngân, cô không hiểu vì sao Hạ Dịch Sâm lại cố chấp với sợi dây chuyền này như vậy.

Không phải chỉ là một sợi dây chuyền thôi sao? Hôm nay không mua được thì mai!

Tiệm này không mua được thì tìm tiệm khác!

Xem ra đàn anh Hạ thật lòng với cô gái này rồi. Tổng Giám đốc trung tâm thương mại rất nhanh đã chạy đến quầy trang sức.

Kim Ngọc đáng thương, phỏng chừng cô ta không cười nổi đâu.

“Khà khà, xin chào cậu Hạ, tôi là Tổng Giám đốc của trung tâm thương mại này, xin hỏi cậu có việc gì sai bảo?”

“Tôi vừa ý sợi dây chuyền này, nhưng quầy thu ngân chỗ các anh lại không làm việc, ông xem dùng cách nào để giải quyết?”

Dựa vào danh tiếng và địa vị của nhà họ Hạ thì dù hôm nay anh không trả một xu, trung tâm thương mại này cũng phải khom lưng dâng dây chuyền đến nhà hản.

Nhưng đi cùng Lâm Khiết Vy, hắn không muốn mình để lộ dáng vẻ cậy quyền lên mặt như vậy. Vì vậy chỉ nói thêm một câu: “Hóa đơn công hay cá nhân thì tôi cũng có thể lập tức chuyển tiền cho ông. Hoặc về sau lại viết chi phiếu, tùy ông”

Tổng giám đốc chớp đôi mắt nhỏ, cười gian xảo: “Ha ha, lời này của cậu Hạ khách sáo quá rồi. Chỉ cần cậu vừa ý thứ gì cứ việc mở miệng, ba ngày sau chúng tôi sẽ gửi trực tiếp cho cậu.”

Cái gì? Ba ngày sau!” Hạ Dịch Sâm nổi bão, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn lấy nó, hiện tại!”

Tổng giám đốc xoa xoa tay, bất đắc dĩ: “Vaayj thì không được đâu, cậu Hạ, ôi cũng không có quyền hạn này! Trung tâm chúng tôi đột nhiên nhận được lệnh từ trên, yêu cầu lập tức ngừng kinh doanh chinh đốn, ba ngày sau mới có thể làm việc lại bình thường!”


Hạ Dịch Sâm nhìn đôi môi lão Tổng giám đốc cứ khép khép mở mở, tức đến đầu ong ong.


Sớm không chấn chỉnh, muộn không chấn chính, tại sao cứ phải ngay lúc hắn trả tiền mua dây chuyền, một trung tâm thương mại to như vậy đột nhiên lại đòi chấn chỉnh cái gì?


“Tôi không cần biết nội bộ trong trung tâm của các ông có chuyện gì, hiện tại tôi phải cầm sọi dây chuyền này đi! Tôi có thể trả giá gấp hai!”


Thái độ của Hạ Dịch Sâm vô cùng cứng rắn, hoàn toàn trái ngược với anh bác sĩ thường ngày vẫn ôn hòa lễ độ.

Advertisement
';
Advertisement