Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Tim của Hạ Dịch Sâm như thắt lại, làm gì còn có thể quan tâm đến chuyện khác, anh ta cúi xuống nâng Lâm Khiết Vy lên, đi thẳng về phòng làm việc.

Hứa Tịnh ngẩn người, ngây ngốc tại chỗ.

Ôi trời ơi, bạn trai là bác sỹ Hạ thật quyền lực! Ôm kiểu công chúa đó, thật là thú vị.

Các bác sĩ và y tá khác đều nhìn thấy cũng chết lặng.

Bác sĩ Hạ lại ở trong phòng hành chính, trước mặt bàn dân thiên hạ ôm Lâm Khiết Vy!

“Đàn anh Hạ, mau, mau thả em xuống, en tự đi được rồi, mau thả em xuống đi!” Lâm Khiết Vy lo lắng đến mức đỏ mặt, chật vật muốn xuống.

Hạ Dịch Sâm ôm rất chắc chắn, thái độ kiên định, “Em đau đến cả sắc mặt cũng thay đổi rồi, đừng cố tỏ ra hung hăng, em với anh còn xa lạ cái gì nữa.”

“Thả em xuống! Chỉ là đau bụng thôi, không quá khó chịu, đàn anh Hạ, để em tự đi.”

Lâm Khiết Vy vừa xấu hổ vừa lo lắng, sắc mặt trắng bệch đỏ lên,


ngửi thấy hơi thở tao nhã của anh ta,sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Ngoan, đừng nói nữa, sắp đến rồi.”

Hạ Dịch Sâm cúi đầu, cười nhẹ với cô, bước nhanh vài bước, đá mở cửa phòng làm việc, rồi lại dùng chân đá đóng lại.

Tất cả các động tác đều thành thạo và dễ dàng như mây bay nước chảy, có thể thấy Hạ Dịch Sâm thường chăm chỉ tập luyện, có một thân hình rất cường tráng.

Hạ Dịch Sâm cẩn thận đặt Lâm Khiết Vy lên ghế sofa ở trong cùng của văn phòng. Trước khi Lâm Khiết Vy kịp phản ứng, anh ta đã ngồi cạnh cô, ấn ống nghe vào bụng cô.

“Này, đàn anh Hạ…”

“Suyt, đừng nói lung tung, anh nghe cho em.”

Lâm Khiết Vy bất lực ngậm miệng lại, cô bắt đầu không để ý đến cơn đau bụng của mình nữa, thay vào đó trong đầu cô đang nghĩ chuyện này xong đời rồi. Ở trong khoa sẽ có tin đồn, Hạ Dịch Sâm ôm cô, không biết chuyện này sẽ biến tấu thành bộ dạng gì. Haizz, tim mệt mỏi quá.

Hạ Dịch Sâm rất nghiêm túc nghe, sau đó còn lấy tay ấn nhẹ lên bụng cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói, “Đau thắt dạ dày, buổi tối em bị lạnh à?”

“Không phải, chỉ là buổi sáng ăn nhiều quá.” Lâm Khiết Vy thở dài, trong lòng thầm măng Mạc Lâm Kiêu. . Ngôn Tình Sủng

Đều tại anh, nếu tối hôm qua anh không bỏ đói cô thì sáng nay cô

sẽ không ăn quá nhiều như vậy.

Anh chàng đó không biết có chuyện gì, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của tối qua nói cô béo, phải giảm cân, không cho ăn. Sáng nay đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại còn nói cô gầy, phải vỗ béo…Rốt cuộc anh bị làm sao nhỉ?

“Khiết Vy? Khiết Vy!”

“Hả? Cái gì ạ?”

“Vừa nãy anh hỏi em một chuyện, em phân tâm?”

Mắt Hạ Dịch Sâm chìm vào bóng tối. Vừa nãy anh nói chuyện với cô, cô đột nhiên thất thần, như đang nghĩ tới ai đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm đầy phong phú.

Người nào nhỉ, lại có thể lấy đi suy nghĩ của cô.

Lặng lẽ có một chút ghen tuông.

“À, ồ, không có gì đâu, em chỉ nghĩ đến bữa sáng đa dạng nhiều món ăn thôi. Vừa rồi anh hỏi em cái gì?”

Hạ Dịch Sâm rũ mi xuống để che giấu sự mất mát trong lòng, đưa hai viên thuốc và một cốc nước, “Đây là thuốc dạ dày, uống đi. Vừa nãy anh hỏi em, cuối tuần này là lễ kỷ niệm tựu trường, em có đi không?”

Lâm Khiết Vy cầm viên thuốc, uống ngụm nước, bụng cô vẫn khó chịu. Cô nhăn mặt thở dài, “Đàn anh Hạ, đừng đùa với em chứ. Em chỉ là một sinh viên kém thường xuyên trượt môn học, có đóng góp được cho nhà trường cái gì đâu, làm sao có tư cách tham gia lễ kỷ niệm của trường chứ? Haiz, không thể đi”

Vốn dĩ còn có hy vọng được xuất hiện trong lễ kỷ niệm của trường với Hứa Tịnh, đánh vào mặt Kim Ngọc, nhưng thật không may, sau nhiều lần nỗ lực vẫn không có kết quả, Mạc Lâm Kiêu kiên quyết không đến tham gia lễ kỷ niệm của trường, vì vậy cô cũng không lấy được giấy mời của hiệu trưởng.

“Em thực sự muốn đi?” Mắt Hạ Dịch Sâm sáng lên một chút. Gương mặt vốn đã nổi bật đẹp trai lại càng có sức sống.

“Ai mà không muốn đi chứ!”

“Vậy thì anh đưa em đi.” “Hả? Anh đưa em đi?”

Hạ Dịch Sâm cười toe toét. Anh ta có thể đưa bạn gái của mình đi cùng…

Lâm Khiết Vy lắc đầu, “Không quấy rầy anh đâu, đàn anh Hạ, em

đã hứa với Hứa Tịnh, em sẽ cùng cô ấy cùng tiến cùng lùi. Nếu đi,

chúng em sẽ cùng nhau đi. Hoặc là, ai cũng không đi. Anh ta rất muốn đưa Lâm Khiết Vy đến lễ kỷ niệm của trường, tranh thủ lễ kỷ niệm của trường, trước mặt nhiều cựu học sinh, muốn yêu đương cùng cô… Đây có lẽ sẽ trở thành một câu chuyện được mọi

Hạ Dịch Sâm hơi nhướng mày, rơi vào trầm tư. người trong trường ca tụng.

Nhưng nếu Lâm Khiết Vy muốn đi với Hứa Tịnh…

Vậy thì phải có một cách, nhận được hai thư mời. Hạ Dịch Sâm di chuyển đến thiết bị vật lý trị liệu quang phổ, cảm điện, điều chỉnh góc độ, đối mặt với bụng của Lâm Khiết Vy, “Khiết Vy em nằm xuống đi, làm vật lý trị liệu sẽ nhanh khỏi hơn”

“Không cần đâu, em đã uống thuốc rồi, một lát nữa chắc sẽ ổn thôi, em vẫn là nên đi làm thôi.”

Hạ Dịch Sâm đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy sửng sốt.

“Khiết Vy, xin hãy trân trọng cơ thể của mình, có được không? Y tá trưởng bên đó, anh đi chào hỏi, có nhiều y tá như vậy, thiếu một người trong số họ sẽ không ảnh hưởng gì đâu, vì vậy em cứ yên tâm ở đây làm vật lý trị liệu. Nghe lời, nhé.”

Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú cách cô rất gần, lúc nói chuyện nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh kia kiên định nhìn cô, khiến Lâm Khiết Vy tê dại cả tóc gáy.

“Khiết Vy, nếu em không ở đây yên ổn làm trị liệu, anh chỗ nào cũng không đi nữa, cứ ở đây canh giữ em.

Trong khi nói, Hạ Dịch Sâm ngồi trên ghế sofa, ấn cô vào trong ghế sofa. Lâm Khiết Vy xấu hổ đầu đầy vạch đen, bất lực gật đầu nói: “Được

được được, em ở đây trị liệu. Vậy anh đi làm việc đi, đừng ở đây canh em.”

Hạ Dịch Sâm vẫn có chút lo lắng, “Nếu anh phát hiện ra em chưa làm trị liệu xong mà lẻn đi, anh sẽ bắt em lại. Hử?”

Lâm Khiết Vy gật đầu lia lịa, “Em biết rồi.”

“Anh sẽ kiểm tra phòng bệnh trước, sẽ quay lại sau.

Sau khi nói xong, khi Hạ Dịch Sâm định đứng dậy, anh ta đột nhiên đưa tay ra, nhanh chóng véo mũi Lâm Khiết Vy, để lại cho cô một nụ cười cưng chiều, rồi quay đầu đi ra ngoài. Trong phòng làm việc chỉ còn lại có Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy sờ sờ cái mũi, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa vô lực vừa bất lực đưa tay ra xoa xoa mặt mình.

“Toang rồi, toang rồi, toang rồi! Đàn anh Hạ càng ngày càng cổ quái! Ông trời ơi, đừng làm tôi sợ, hãy bảo đảm đàn anh Hạ chỉ là đàn anh của tôi thôi.”

Hạ Dịch Sâm kiểm tra phòng bệnh xong, tìm thấy điện thoại, gọi đi.

“Ôi, cậu Hạ, lễ kỷ niệm cuối tuần này nhất định phải đến nha!” Giọng nói hào hứng của hiệu trưởng truyền đến. “Hiệu trưởng, thầy lễ phép với em như vậy làm gì chứ, gọi em là

Dịch Sâm đi ạ.”

“Được được được, Dịch Sâm, em là một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường chúng ta, em phải đến đó.

“Vâng, hiệu trưởng, em nhất định sẽ đến dự lễ kỷ niệm của trường.

Đúng rồi hiệu trưởng, em có chuyện muốn hỏi ý kiến thầy một chút.”


“Chuyện gì thế, em cứ hỏi đi.”


“Em có hai người bạn cũng muốn tham gia lễ kỷ niệm của trường, nhưng không có giấy mời. Em muốn biết, làm thế nào em mới có thể nhận được thêm hai giấy mời?”


“Chuyện này ấy à, đối với người khác thì khó, nhưng đối với em mà nói thì lại dễ.”


“Xin hiệu trưởng nói rõ.”

Advertisement
';
Advertisement