Phu nhân bảo bối của tổng tài lạnh lùng (truyện full) Mạc Lâm Kiêu - Lâm Khiết Vy

Ngay cả Lâm Khiết Vy không chút nào dừng lại, xoay người bước ra ngoài. Dù sao chuyện quay về nhà cũ, loại chuyện này cũng chỉ có thể một mình cô đối mặt.

Tài xế riêng cúi người chào cô, sau khi Lâm Khiết Vy ngồi trên chiếc xe sang của mình, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Trần Kiệt đang vô cùng đắc ý, cuối cùng anh ta cũng có thể khiến cho người phụ nữ xấu xa Lâm Khiết Vy kia nhận được một bài học, nhưng không kịp tránh mà bị bố nhéo tai: “Mày nói xem, thằng nhóc láo toét này, như thế nào khiến người khác khó xử như vậy? Người ta hai người ngọt ngào thân mật, mày ở bên trong làm cái gì? Sao bố có thể sinh ra một đứa không có đầu óc như mày chứ?”

“Bố, bố đại nhân, tai con sắp rơi ra ngoài rồi, mau buông tay” Trần Kiệt hét lên chính là muốn bỏ chạy, không khác nào một con thú nhỏ.

Mạc Lâm Kiêu đang nằm ở trong phòng làm việc, Nam Cung Hào đang ngồi bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cho dù Mạc Lâm Kiêu đang nhắm mắt lại, anh cũng không thể nào ngủ được.

Nam Cung Hào dường như nhận thấy được điểm này, đau lòng hỏi: “Lâm Kiêu, có phải rất khó chịu đúng không?”

Khí huyết rối loan, trong cơ thể đấu đá lung tung, nhất định sẽ rất khó chịu.

Mạc Lâm Kiêu ngữ khí thản nhiên nói: “Không sao đâu.”


Từ trước đến nay Mạc Lâm Kiêu luôn có sức nhẫn nại mạnh mẽ như vậy, nếu anh mà nói không sao, có nghĩa là nó thực sự khó chịu.

“Ha? Tôi nhớ cậu từng nói khi ngủ bên cạnh Lâm Khiết Vy thần kinh không cảm thấy căn thẳng nữa, cả người cũng sẽ thoải mái, không bằng, để tôi gọi cô ấy tới đây một lát?”

Trong lòng Mạc Lâm Kiêu không khỏi có chút rung động.

Lúc anh ôm cô trong lòng liền có cảm giác ấm áp mềm mại, hơi thở thanh xuân của cô gái trẻ tuổi, quả thật khiến cho tâm tình anh cũng theo đó mà dễ chịu, cả người khoan khoái.

Nhưng chuyện này đối với cô khẳng định cô cảm thấy không mấy thoải mái. “Quên đi, cô ấy rất ầm ĩ”

Nam Cung Hào âm thầm bĩu môi. Mạc Lâm Kiêu chính là người bên ngoài nói một đăng bên trong nghĩ một nẻo, rõ ràng rất muốn Lâm Khiết Vy lại đây chăm sóc mình, nhưng ngoài miệng lại cố tình nói lời ghét bỏ.

“Hôm nay cậu đã cứu cô ấy một mạng, vì thế nên mới bị thương nặng như vậy, để cô ấy tới đây chăm sóc cho cậu. Làm sao, chẳng lẽ lại không đúng à? Tôi đi gọi cô ấy tới đây. Hơn nữa cô ấy đến cũng chỉ là làm cái gối ôm cho cậu mà thôi, với tình trạng hiện tại của cậu muốn làm gì cũng làm không được!

Khi Mạc Lâm Kiêu nghe những lời này không khỏi nhíu mày, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Nam Cung Hào chết tiệt, đây chính là có ý coi thường anh đúng không? Ai nói với tình trạng cơ thể bây giờ của anh không thể làm được gì?

Nam Cung Hào lập tức bỏ chạy ra ngoài.

Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu lúc này vô cùng sắc bén, cô gái đó nhất định không vui khi phải cùng anh ở một chỗ, có rất nhát gan, đặc biệt sợ anh sẽ làm gì cô, cả ngày đều đề phòng. Nếu anh ôm cô một lát, cô nhất định sẽ sợ hãi như con thỏ nhỏ. Nghĩ đến bộ dáng bé nhỏ của cô, Mạc Lâm Kiêu nhịn không được mỉm cười, trong lòng cũng âm thầm dấy lên một tia chờ đợi.

Chưa đến một phút đồng hồ, Nam Cung Hào giống như một cơn gió quay trở lại, hổn hển thở gấp.

“Đáng ghét, quá đáng ghét! Lúc nãy mới còn thấy ở bên ngoài, cô gái này cứ như vậy mà chuồn đi.”

Nam Cung Hào chính là tức giận đến mức giậm hai chân, hận không thể giẫm nát sàn nhà: “Trần Kiệt, tên khốn kiếp, từ mắt đến tim đều để cho chó ăn rồi, không chỉ không tiếp đón cô ấy, mà còn không để cho cô ấy tiến vào. Ôi, tức chết tôi rồi.”

Hơn nữa hai cha nhà họ Trần còn đang ngồi nhặt rau, xem động tác của Trần Kiệt thành thục như vậy, có khi nhặt rau đến nghiện rồi. Chuyên này chẳng khác nào bắt một người đàn ông chuyên cầm súng đi thêu hoa! Nam Cung Hào tức giận tới suýt nữa thổ huyết. Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu cũng trở nên tối đi.

Trong lòng thoáng xẹt qua một tia thất vọng.

Nhưng anh đã quen với việc che đậy cảm xúc trong lòng của mình, trên mặt trước sau đều không nhìn ra biểu cảm gì, thản nhiên hỏi: “Cô ấy đi làm cái gì?”

“Không có hỏi. Hẳn là đã tới bệnh viện để đi làm.” Nam Cung Hào cảm thấy nhức đầu, có chút tức giận: “Người phụ nữ này thật là cái gì cũng không để ý. Cậu vì cứu cô ấy mà bị thương, còn không biết quan tâm tới cậu, cho dù không thật sự quan tâm thì giả bộ tới chăm sóc quan tâm cậu một chút không phải là được rồi sao.”

“Chuyện tôi bị thương, tôi không nói cho cô ấy biết.” Mạc Lâm Kiêu thản nhiên mà nói: “Các anh cũng đừng nói chuyện này ra ngoài”

Vốn dĩ anh cũng muốn nói cho cô biết chuyện này, chính là muốn đổi lấy vài phần chú ý từ cô, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của cô khiến anh lại không thể nói sợ cô cảm thấy lo lắng.

Nam Cung Hào nhất thời sửng sốt, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cậu nói đúng. Còn chưa biết cô ấy có phải người bên kia hay không, chuyện cậu bị thương không thể nói cho cô ấy biết.”

Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, cố gắng chợp mắt một lúc để lấy lại tinh thần, nhưng máu lại trào dâng, trong lòng quả thực rất khó chịu, như thế nào cũng không ngủ được. Chẳng qua là anh cố gắng cắn chặt răng để không phát ra âm thanh, nhưng Nam Cung Hào có thể nhìn thấy được mặt mày anh hơi nhắn lại.

“Mạc Lâm Kiêu, nếu không như vậy đi, tôi tiêm cho cậu một mũi an thần để cậu nghỉ ngơi một lát.”

Bây giờ Lâm Khiết Vy không có ở đây, cũng chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.

“Ừ. Nếu có chuyện gì, anh đánh thức tôi.

Nam Cung Hào tiêm cho Mạc Lâm Kiêu một mũi thuốc giảm đau, ngay sau đó Mạc Lâm Kiêu ngủ thiếp đi. Nam Cung Hào không dám rời đi, ngồi bên cạnh trông chừng Mạc Lâm Kiêu. Anh ta bật máy tính, vắt óc suy nghĩ tìm cách pha chế thuốc giải độc tốt hơn.

Để điều trị cho Mạc Lâm Kiêu, chưa đến giây phút cuối cùng quyết không bỏ cuộc.

Để không thu hút sự chú ý của người trong nhà, Lâm Khiết xe dừng lại ở một nơi cách cổng nhà cũ rất xa.

“Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi chỉ vào đó một lát sẽ ra ngay” Người lái xe gật đầu: “Được rồi, cô Vy.”

Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi, thầm cổ vũ bản thân, liền nghĩ lại cách ứng phó một lần nữa, vững vàng bước về phía trước.

“Này này, tránh ra!”

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên từ phía sau, Lâm Khiết Vy vô thức trốn sang một bên. Một chiếc xe đạp lao qua cô và tông vào bức tường bên cạnh.

“Âm ầm!”

Xe đạp ngã xuống, Lâm Hồng Đức ngã ngồi dưới đất, có chút xấu

Vy cho hổ. Trước khi đứng dậy, anh ta còn quay mặt lại, hung dữ hét lên: “Cô mù à, không biết nhường đường sao?

“Phía sau lưng tôi không có mắt, không thấy có xe tới. Anh thấy phía trước có người không biết tránh ra sao?”

“Phanh xe của tôi bị hỏng!” Lâm Hồng Đức xoa xoa eo đứng lên, nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy, cáu kỉnh đỡ xe đạp lên.

“Biết phanh hỏng rồi mà còn phóng nhanh như vậy? May mà tôi là người đi bộ, nếu như là ô tô, anh còn nguyên vẹn mà đứng đây cãi nhau với tôi không?”

Lâm Khiết Vy cũng không chút khách khí mà đáp trả lại, đầy vẻ khinh thường.

Lâm Hồng Đức cùng với em gái của anh ta là Lâm Phi Diệp, không có chuyện gì lớn thì chính là thích cáo mượn oai hùm, bỏ đá xuống giếng. Từ nhỏ đến lớn, hai anh em bọn họ ý vào việc được cưng chiều,

không ít lần bắt nạt cô cùng em trai. Cô còn nhớ rõ, khi bị ông nội phạt, tên này còn dùng gây đánh cô, chính là loại người độc ác nhân cơ hội như vậy.


Lâm Hồng Đức chính là cảm thấy không thể nói lại Lâm Khiết Vy, nóng lòng muốn về nhà, liền ném ánh mắt xem thường về phía Lâm Khiết Vy: “Đúng vậy, là tôi không thấy cô, chẳng qua cô g đây ầm ĩ với tôi, về nhà xem cô có gan lớn như vậy không. Đợi rồi cô sẽ biết, hừ!”


Lâm Hồng Đức đẩy xe dáng vẻ có chút lộn xộn, dưới mắt hiện lên một màu xanh đen, giống như đã mấy ngày không ngủ.


“Lâm Hồng Đức, anh mới đi đâu về đây? Anh đang làm cái gì đó?” Lâm Khiết Vy hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Lâm Hồng Đức, muốn quan sát biểu hiện của anh ta.


Ánh mắt Lâm Hồng Đức có chút bối rối chột dạ, hung hăng quát về phía Lâm Khiết Vy: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô tính là cái gì? Cô có tâm tư nhàn rỗi như vậy không bằng lo lắng cho chính mình đi, đừng ở đây mà giả bộ làm Bồ Tát.”

Advertisement
';
Advertisement