Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Trương Tiểu Như mau cởi y phục, vừa mở một nút áo trên ngực thì con quái vật bò ra.

Diệp Thiếu Dương vươn tay bắt, kết quả nó nhảy lên vai của Trương Tiểu Như còn mình thì đụng vào nơi không nên đụng.

Ngây người được một giây thì đột nhiên con quái vật kia nhảy lên mặt Trương Tiểu Như.

Trương Tiểu Như hét lên, miệng vừa mở nó liền chui vào.

May Diệp Thiếu Dương nhanh tay nhanh mắt nắm lấy hai chân của nó, cảm nhận được xúc tua trắng mịn lạnh buốt, không thể diễn tả bằng lời và cũng chả quan tâm.

Tay trái lấy đinh diệt trừ ác linh từ trong túi ra, đâm vào con dơi đó, đâm xuyên qua nó, máu đen ồ ồ chảy ra nhiễu trên mũi đinh, máu lập tức khô lại hóa thành đám khói cực kỳ tanh hôi.

Ngón trỏ của Diệp Thiếu Dương cầm đầu vừa trọc vừa tròn của nó ra sức kéo, dùng đinh cắm xuống đất cứ mặc kệ nó trước, chạy qua xem Trương Tiểu Như.

Trương Tiểu Như nằm sấp xuống đất bắt đầu nôn.

"Không sao chứ?" Diệp Thiếu Dương bước tới vỗ vai cô ta, thấy toàn thân cô ta run rẩy chắc là bị dọa sợ rồi.


Vừa vỗ vừa nhẹ giọng an ủi rồi quay đầu nhìn con quái vật kia.

Con quái vật kia bị cấm xuống đất, mở to miệng để lộ hai răng nanh, phát ra tiếng như cưa gỗ nghe mà cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nó có đôi cánh như con dơi nhưng giờ bọn người Diệp Thiếu Dương mới nhìn kĩ thật ra nó không phải là con dơi mà chỉ là một con cóc thân sần sùi, chẳng qua có thêm đôi cánh cộng thêm hai răng nanh ở miệng, nhìn dị vô cùng, làm người ta cực kì sợ hãi.

Con cóc này bị đóng đinh xuống đất, vùng vẫy một lúc rồi thôi, Lão Quách ngồi xổm phía trước nhìn một lúc, tay cầm giấy dán bắt lấy nó, nhấc lên.

Trên giấy dán bốc khói đen rồi lập tức ăn mòn.

Trong chốc lát con cóc hóa thành vũng máu đặc.

"Cái quái gì vậy!" Lão Quách lấy một ống tre ra, mở nắp để con rít bảy chân bò ra tiến gần chỗ vũng máu, chỉ ngửi ngửi liền bò vào ống tre.

Trương Tiểu Như cuối cùng cũng nôn hết ra.

Diệp Thiếu Dương định dìu cô ta sang một bên nghỉ ngơi nhưng Trương Tiểu Như mới bước một bước thì hai chân liền bủn rủn ngã vào lòng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ôm lấy cô ta, nhìn mặt cô mà vô cùng hoảng sợ.

Sắc mặt Trương Tiểu Như chuyển sang màu tím, hai má giật như động kinh, không ngừng run rẩy, đôi mắt như chảy mủ vậy.

"Sao lại như vậy!"

"Tôi... tôi bị thứ đó... cắn trúng lưỡi rồi, hình như có gì đó chui vào..." Trương Tiểu Như cố gắng nói hết câu, liền hôn mê, nằm liệt trong lòng Diệp Thiếu Dương.

"Đây là sâu độc!" Lão Quách nhìn vào đống Trương Tiểu Như vừa nôn lúc nãy, run rẩy nói. Đó rõ ràng không phải là đồ ăn mà là mủ có màu như đỏ xanh pha với nhau!

Diệp Thiếu Dương lấy hai ngón tay cố mở miệng của Trương Tiểu Như ra, lấy đèn pin của Lão Quách chiếu vào khoang miệng thì phát hiện lưỡi sưng tấy lên, trên đó quả nhiên có hai dấu răng, máu chảy ra cũng biến thành màu đen.

"Mặc kệ là gì phải nhanh chóng đẩy chất độc ra!"

Diệp Thiếu Dương cẩn thận để Trương Tiểu Như nằm xuống đất, mở túi ra tìm hộp kim Thập Bát Thần Châm, cuối cùng không tìm thấy.

"Không xong rồi, chắc là để quên ở nhà rồi!" Diệp Thiếu Dương gõ vào đầu mình, giờ quay về lấy cũng không kịp.

Lão Quách đứng cạnh nhắc nhở: "Tiểu sư đệ, hãy dùng miệng! Phải nhanh chóng hút máu độc ra!"

Diệp Thiếu Dương đáp: "Cậu làm đi?"

"Để ông già như ta làm thì còn ra thể thống gì nữa! Cô ta mà tỉnh lại thì sẽ giết tôi mất." Lão Quách xua tay.

Diệp Thiếu Dương nhìn sang Mã Thừa.

Mã Thừa vội từ chối: "Cậu là sư phụ của cô ta, cậu làm đi. Cô ta sẽ không làm gì cậu đâu."

Cứu người quan trọng, Diệp Thiếu Dương cũng không còn cách nào, nhanh chóng làm một chén nước bùa, uống một ngụm, do dự một chút rồi nghiến răng đặt sát vào môi của Trương Tiểu Như truyền nước bùa vào trong miệng cô.

Toàn thân Trương Tiểu Như liền co giật, hiện rõ vẻ đau đớn và chống cự theo bản năng.

Diệp Thiếu Dương đành ôm chặt lấy cô, cắn lấy lưỡi cô ta, may là đầu lưỡi sưng to, cắn trúng ngay tức khắc, ra sức hút, hút được một lượng máu độc lớn, vô cùng chua, tê đến mất cảm giác.

Diệp Thiếu Dương liền nhổ ra rồi tiếp tục hút độc. Trong lòng nghĩ may là không để Mã Thừa làm, loại độc này độc tính rất mạnh, mình có Thiên Sư hộ thể, chỉ cần không để sâu độc chui vào cơ thể thì loại độc thông thường không ảnh hưởng gì.

Nếu như là Mã Thừa e là chưa hút được bao nhiêu, Tiểu Như chưa được cứu sống thì cậu ta đã mất mạng rồi.

Chất độc được loại bỏ, lưỡi cũng bớt sưng.

Diệp Thiếu Dương thấy Trương Tiểu Như từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn mình, hắn liền có chút ngượng ngùng, buông ra cuống quýt nói: "Đừng hiểu lầm, cô bị trúng độc tôi đang giúp cô loại bỏ độc..."

Trương Tiểu Như nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngả vào lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương ôm lấy cô, cúi xuống cắn môi của cô ta... Khung cảnh nhìn có chút giống đôi tình nhân đang thân mật.

Nọc độc được loại bỏ dần, Diệp Thiếu Dương thấy lưỡi của cô ta đã bớt sưng, lấy đèn pin rọi xem, màu sắc và hình dáng đều bình thường mới thấy yên tâm rồi lấy bình nước sạch súc miệng làm sạch chất độc còn sót lại.

"Môi cậu sưng tấy lên rồi kìa."

Diệp Thiếu Dương nghe Mã Thừa nói vậy, lấy tay sờ, đôi môi thật sự sưng rất to.

"Không sao, độc tố được loại bỏ là tốt rồi. "

Mã Thừa cười nhạo hắn: "Cậu yên tâm, chuyện lúc nãy tôi sẽ không nói với Tiểu Như đâu."

"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu đâu, bàn việc chính đi." Diệp Thiếu Dương nhìn Trương Tiểu Như, cau mày lại.

Mã Thừa ngây người ra: "Sao vậy, cậu không phải đã hút hết độc ra rồi sao, không lẽ còn chưa đủ?"

"Nếu dễ vậy thì tốt rồi, đây là con sâu cực độc, trong máu con cóc có sâu độc thật sự, lúc cắn cô ta đã chui vào trong cơ thể, hút độc chỉ là trị ngọn chứ chưa trị gốc, tạm thời chỉ làm bệnh tình thuyên giảm."

Diệp Thiếu Dương vừa nói vừa lấy đồng tiền từ trong thắt lưng, vẽ một tấm bùa, hơ dưới đồng tiền.

Nơi lửa gần đồng tiền, ngọn lửa liền biến thành màu tím.

Đợi khi tấm bùa đốt xong, Diệp Thiếu Dương làm xước ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên đồng tiền, chỉ nghe một tiếng chít, máu tươi lan ra nhuốm đỏ đồng tiền.

Diệp Thiếu Dương lấy sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại, để dưới lưỡi của Trương Tiểu Như, lấy sợi dây đỏ cột răng cửa lại để tránh cô nuốt nó.

"Hãy quay về trước rồi tính!" Diệp Thiếu Dương cõng Trương Tiểu Như nhanh chóng bước ra cổng mộ.

"Các cậu đi trước đi! Để tôi chôn cất!" Lão Quách để Mã Thừa đi trước.


Cho Trương Tiểu Như lên xe của Mã Thừa, Mã Thừa nổ máy hỏi: "Bây giờ đi đâu?"


"Đến chỗ tôi ở đi, chạy nhanh lên." Diệp Thiếu Dương nói địa chỉ.


Mã Thừa lái xe nhanh như bay, dọc đường đi cứ vượt đèn đỏ.


"Cậu có thể cứu sống cô ta không?" Mã Thừa vừa lái vừa hỏi.

Advertisement
';
Advertisement