Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Ta con mẹ nó mới sống hai mươi năm, Tu La Quỷ Mẫu, Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thượng Cổ Tà Thần... Kẻ khác cũng đều không kém, tính ra, ta cũng đã gặp được bao nhiêu tà vật trăm năm gặp một lần, ngàn năm ra một con? Dựa vào cái gì những gia hỏa đó đều để ta đụng phải? Còn có thể vui vẻ mà đi bắt quỷ hay không!”

Nghĩ tới những điều này, Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt.

Thời khắc này vốn nên là rất khẩn trương rất bi thương, nhưng Mộ Thanh Vũ thấy một bộ dáng khổ sở lớn thù hận sâu của Diệp Thiếu Dương, nhịn không được phốc một tiếng bật cười, sau đó xua xua tay: 

“Xin lỗi, em nhầm rồi. Thiếu Dương ca, anh nhìn thoáng ra chút đi, em mới sống không đến hai mươi năm, động đất trăm năm gặp một lần đã gặp được hai trận, bão trăm năm mới gặp đã gặp được ba bốn cơn, lũ trăm năm mới gặp... Cách hai năm đã có thể gặp được, không uổng đời này nha.”

Mộ Thanh Vũ đem trường đoạn trên mạng nói ra để điều chỉnh không khí.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe cũng vui vẻ nói: 

“Em nếu sinh ở Vũ Hán, năm nay còn có thể gặp nước lũ ngàn năm mới gặp một lần.”

Lâm Tam Sinh thở dài:

“Cái này tính là ngàn năm mới gặp một lần nỗi gì, các ngươi có biết trận lũ lớn nọ của niên đại Hồng Vũ không, chết mấy chục vạn người, phụ mẫu ta chính là mất lúc đó.” 


Diệp Thiếu Dương nói:

“Cha mẹ ta cũng mất bởi lũ...”

Không khí từ đại hội phỉ nhổ, lại biến thành lễ truy điệu. 

Mộ Thanh Vũ ho khan hai tiếng nói:

“Thật ngại quá, là em kéo tiết tấu rồi, em sai. Chúng ta vẫn là tiếp tục đề tài trước đó đi. Thiếu Dương ca, về chủng loại yêu quái, anh lại phổ biến cho em một phen đi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: 

“Tôi nói đến đâu rồi?”

“Ngũ đại gia tiên.” Mộ Thanh Vũ nói.

“Ồ ồ.” Diệp Thiếu Dương điều chỉnh suy nghĩ một chút, nói tiếp: 

“Trừ ngũ đại gia tiên, tiếp theo chính là nhị ngư nhị giáp, cá chuối, cá chép, con ba ba và rùa, bốn loại động vật này, cũng có linh căn. Ngũ đại gia tiên là dựa vào hấp thu nhật tinh nguyệt hoa tu luyện, bốn loại động vật này, thì có thể tự động hấp thu thiên phong địa khí, tu luyện linh căn.

Chỉ cần sống đủ lâu, đại khái khoảng trăm năm, cũng có thể thành yêu. Ngoài ra còn có cú mèo, dơi vân vân, những động vật này linh căn đều khá mạnh, đều dễ dàng thành yêu.”

Mộ Thanh Vũ chậm rãi gật đầu nói: 

“Em không biết linh căn gì đó, nhưng nghe anh nói như vậy, hình như thật sự đúng, độc trùng mà Miêu Cương vu sư bọn em bình thường dùng để dưỡng cổ: rết, bọ cạp, cóc, nhện, rắn, được xưng ngũ độc.

Rắn không cần phải nói, bốn loại độc trùng còn lại, so sánh với động vật bình thường, quả thật dễ dàng luyện thành độc cổ.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: 

“Bất cứ sinh linh nào cũng có thể tu luyện, không riêng gì động vật côn trùng, trong thực vật, tứ đại âm mộc: liễu hòe du, đều dễ dàng thành tinh, nhưng bình thường dựa vào là hấp thu nhân khí, cho nên trong phong thuỷ dương trạch, tận lực không dùng.

Sinh linh một khi mở ra linh trí, thì có thể lựa chọn phương thức tu luyện, có phân chia chính tà, không nói tỉ mỉ nữa, tóm lại, những sinh vật này, ở trước khi thành tinh, đều là sinh vật bình thường, tu luyện dựa vào cũng là linh căn và bản năng...”

Mộ Thanh Vũ sững sờ nhìn hắn: 

“Chẳng lẽ còn có sinh vật sinh ra có thể tu luyện?”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Đây là linh thú, cũng gọi là dị thú, sinh là yêu, Chúc Cửu Âm, Hóa Xà, Tất Phương, Phu Chư, Thắng Ngộ, Lỏa Ngư, Phì Di, Trường Hữu, Họa Đấu, Ngung... Hợp xưng mười đại dị thú. Còn có rất nhiều loại dị thú cổ quái, ngay cả tôi cũng không nhớ được tên.” 

Mộ Thanh Vũ nghe xong, cả kinh nói:

“Những cái này em biết, trong《 Sơn Hải Kinh 》có ghi lại, những thứ này không phải thần thoại truyền thuyết sao, chẳng lẽ trên đời thật là có những động vật này hay sao?”

“Những cái tên này, đều là hậu nhân đặt tên, gia nhập một ít tưởng tượng, đem chúng nó thần hóa, dị thú thật ra là dị chủng trong động vật, ví dụ Thắng Ngộ, là một loại chim, Họa Đấu, là một loại chó, Hóa Xà cùng Lỏa Ngư, càng không cần phải nói, là một loại cá cùng rắn... 

Những dị thú này sinh ra làm yêu, chào đời đã có thể tu luyện, thượng hạn cực cao, có chính có tà, chính tu thành yêu tiên, tà tu cũng đều thành đại yêu, làm hại một phương, về sau cũng đều bị diệt rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Thời cổ rất nhiều cái gọi là thiên tai, đều là những dị thú này quấy phá, cho nên Minh triều thời điểm quốc lực mạnh nhất, triều đình tổ chức giới pháp thuật, từng khai triển hoạt động diệt yêu. 

Mặc dù có chút áp đặt, nhưng cũng không có cách nào nữa, bởi vì những dị thú này đối với nhân loại uy hiếp quá lớn, không thể không diệt trừ mà thôi.

Minh Thanh hai đời, giới pháp thuật đuổi cùng giết tận đối với những dị thú này, rất nhiều dị thú đều đã tuyệt chủng, không chết cũng chạy trốn tới Quỷ Vực, không dám xuất hiện ở nhân gian nữa, cho nên những dị thú này, nhân gian mấy trăm năm qua cũng chưa từng nhìn thấy, dần dần thành thần thoại.”

Ngừng một chút, Diệp Thiếu Dương nói: 

“Nhân gian hiện tại chỉ có hai loại dị thú, chính là giao nhân và xá lỵ, giao nhân sinh ra làm yêu, có thể tu luyện, nhưng thuộc loại linh căn khá kém trong dị thú, xa ở sâu trong Đông Hải, ngẫu nhiên cũng sẽ bị người ta nhìn thấy, xưng là mỹ nhân ngư.”

“Mỹ nhân ngư à, có phải thật sự rất đẹp hay không?”

Mộ Thanh Vũ xuất phát từ bản năng nữ giới, điểm chú ý ở trên chỗ này. 

“Phi thường xinh đẹp.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, đắc ý nói:

“Tôi có yêu phó, chính là giao nhân, có cơ hội cho cô nhìn một chút, tuyệt đối là đại mỹ nữ.”

“Thật sao, cô ấy ở đâu?” 

“Ở Quỷ Vực, A... Sắp lập gia đình rồi.”

Nghĩ đến Chanh Tử bị Tiêu Dật Vân bắt cóc, Diệp Thiếu Dương thật sự có chút tiếc. Vẫn là câu nói kia, cải trắng ngon đều để cho heo dụi mõm, tuy Tiêu Dật Vân rất đẹp trai, cũng chỉ là một con heo tốt.

“Thật đáng tiếc, vậy xá lỵ lại là cái gì?” 

“Một loại mèo hoang. Mèo thật ra cũng rất dễ thành tinh, nhất là xá lỵ, loại sinh vật này phi thường thần bí, nói tới không nói hết được, không nói nữa.”

Diệp Thiếu Dương đem suy nghĩ kéo về, nói:

“Sinh làm yêu, còn có thể đánh thắng cương thi, dựa vào cắn ăn máu thịt cương thi để tu luyện, quả thực làm người nghe kinh sợ, tôi lo lắng... thật sự là dị thú nào đó.” 

“Anh không phải nói, dị thú đều chết hết hoặc là đi Quỷ Vực rồi sao?” Mộ Thanh Vũ nói.

“Đại tỷ, loại sự tình này nào có tuyệt đối, Hoa Hạ chúng ta đất rộng của nhiều, một số nơi nào đó cất giấu một hai con dị thú vẫn là bình thường, chỉ là ngày thường tương đối thu mình, bằng không một khi dẫn tới chú ý, sẽ bị giết.”

Lâm Tam Sinh nói: 

“Thật ra rất dễ đoán, dị thú có thể dẫn phát lũ lụt, chỉ vài loại như vậy: Phu Chư, Hóa Xà, Lỏa Ngư, Thắng Ngộ, Trường Hữu... Chỉ vài loại này nhỉ?”

Mộ Thanh Vũ nhịn không được cả kinh nói:

“Những thứ thời cổ hậu đã được đặt tên đó sao, chẳng lẽ vừa khéo trong đó có một con sinh hoạt tại chỗ bọn em? Con này có mấy ngàn hơn vạn năm tuổi thọ rồi nhỉ?” 

Diệp Thiếu Dương cười nói:

“Cô sai rồi, những con được đặt tên này, thật ra đều là loài, mà không phải một mình một con nào đó, giống con người, không ngừng sinh sôi nảy nở, chỉ cần là cùng loại, đều có thể gọi cái tên này.”

Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói: 


“Thiếu Dương, cậu thấy, có thể là Hóa Xà hay không?”


Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cẩn thận suy nghĩ một chút, mặt thoáng cái trắng bệch, lẩm bẩm:


“Chỉ mong không phải...” 


Ngay tại thời điểm ba người ở trong lều trại đốt nến thảo luận dị thú, ở một đầu của đỉnh núi, trong một gian lều trại khác, Trương chủ nhiệm đang tán gẫu thư điện tử.

Advertisement
';
Advertisement