Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Móa, hòa thượng thế mà lại tìm đạo sĩ xem bói, thế đạo gì đây!” Diệp Thiếu Dương cũng hai mắt đăm đăm:

“Trong đạo sĩ chúng ta nếu xuất hiện kẻ kỳ quặc như vậy, ta thế nào cũng phải chém chết bọn chúng mới thôi!”

Hai hòa thượng xem bói xong, cực kỳ hài lòng, chắp tay nói lời cảm tạ với lão đạo sĩ, miệng nói A Di Đà Phật, hài lòng rời khỏi. 

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư nhìn theo hai hòa thượng đi xa, trong lòng một mảng hỗn độn.

“Hồng Mông đại đạo, vạn vật đồng lý, tạo hóa vô cực, Phật vốn là Đạo mà!” Lão đạo sĩ vuốt chòm râu, hướng Diệp Thiếu Dương híp mắt cười, lúc này tiếp cận giữa trưa, đại điện đã không còn khách hành hương, bởi vậy lão đạo sĩ đã chú ý tới bọn họ.

“Hay cho một câu Phật vốn là Đạo.” Diệp Thiếu Dương nghĩ, câu này dùng ở đây thật đúng là thích hợp. 

Lão đạo sĩ hướng hai người vẫy vẫy tay:

“Đến đến đến, nhị vị công mẫu, đợi bần đạo tính một quẻ cho các ngươi, nhìn thấu sương mù, chỉ rõ cuộc đời. Đời người một mạng hai vận ba phong thuỷ, tứ tâm ngũ tướng lục tính danh, thân tình, hữu tình, ái tình, thi nhân viên công vụ, chức tràng thăng chức, mọi thứ đều có liên quan với nó, đến đến đến, nghe bần đạo miệng sắt đoán thẳng, giúp ngươi ra chủ ý, giải quyết phiền não, trở thành kẻ thắng trong đời người...”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền ngây dại. 

“Ta nói, ngươi khuôn sáo này, học được từ đâu. Ngươi là đạo sĩ, không phải linh tu giảng sư, sao cái gì cũng bao cả?”


Lão đạo sĩ cười hắc hắc:

“Da trâu không phải thổi, xe lửa không phải đẩy, để bần đạo tính cho các ngươi một quẻ, nói không chuẩn, không lấy một xu.” 

Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất vui, đi qua, ngồi xuống trên ghế trước mặt lão đạo sĩ nói:

“Ngươi nói trước đã, hai chúng ta quan hệ thế nào.”

Lão đạo sĩ phân biệt xem xét hai người rồi nói: 

“Các ngươi... Một đôi tình lữ...”

Đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Tiểu Ngư hiện lên một nụ cười quỷ quyệt, đảo đảo mắt, lập tức nói:

“Đó là không có khả năng.” 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm buồn cười, lão đạo sĩ này, lại là sở trường quan sát sắc mặt nghe giọng.

Lão đạo sĩ nói:

“Các ngươi là huynh muội, đúng không?” 

Thấy Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, lão đạo sĩ cầm lấy một bàn tay Diệp Thiếu Dương, bắt đầu tính. Diệp Thiếu Dương nghe, trong lòng cảm thấy rất thất vọng: lão đạo sĩ này giống với đám thầy bà kia bên ngoài, chỉ chọn lời hay để nói, nghe miệng đầy thuật ngữ, thực tế chính là vừa dọa vừa lừa, làm người ta cảm thấy rất chuyên nghiệp mà thôi.

Diệp Thiếu Dương vốn định dùng xem bói để thử sâu cạn của lão đạo sĩ này, không ngờ một phương trụ trì, lại là hàng giả, nhưng đã đến đây, chung quy muốn thử một lần.

Lập tức hướng lão đạo sĩ còn đang thao thao bất tuyệt lên tiếng khoát tay áo nói: 

“Được rồi, ngươi cũng đừng đoán bừa nữa, nghe ta nói một câu: kiến sơn bất thị sơn, kiến thủy bất thị thủy, vân trung tiên khách lai, bảo sơn bất tri danh.”

Nói ra một phen lề sách này, Diệp Thiếu Dương vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ lão đạo sĩ sửng sốt một chút, trong mắt đột nhiên bắn ra hào quang, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương.

Sau đó hai tay chắp lại, giao nhau cùng một chỗ, trái ngoài phải trong, lắc ba cái, cao giọng nói: 

“Sơn là Thái Ất sơn, thủy là Tam Thanh thủy, khách quý cưỡi mây tới, xuống hẳn mấy tầng trời?”

Thái Ất, Tam Thanh, đều là thuật ngữ Dạo gia, ý tứ mình là đạo sĩ, hai câu sau là tôn xưng khen tặng, bởi vì đạo gia có thuyết pháp ba mươi ba tầng trời, có thể đi lên đều là thần tiên.

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, hài lòng cười cười, làm khởi thủ lễ nói: 

“Mao Sơn minh uy Thiên Sư đạo.”

Lão đạo ngẩn ra, hồ nghi nói:

“Bần đạo lâu không xuống núi, đừng lừa dối ta.” 

Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nói lề sách nữa, chậm trễ thời gian, trực tiếp đem Thiên Sư bài lấy ra, vỗ ở trên bàn.

Lão đạo sĩ cầm lên, tay vuốt ve, liền biết là thật, lập tức trả lại cho Diệp Thiếu Dương, đứng dậy chắp tay chào nói:

“Ra mắt thượng tiên. Bần đạo Thuần Dương cung trụ trì Vương Đạo Kiền.” 

Diệp Thiếu Dương đáp lễ, đánh giá cao thấp hắn một cái, có chút giật mình nói:

“Ông là trụ trì một phái, sao lại ở đây bày sạp xem bói, hơn nữa miệng toàn chạy xe lửa, một câu nói thật cũng không có.”

“Khụ khụ, thời cuộc không tốt, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn.” Vương Đạo Kiền thở dài: 

“Về phần xem bói... Ngược lại không phải bần đạo nguyện ý nói bừa, mà là thường thường nói thật, người khác ngược lại không tin, không chịu nghe dù chỉ một chút lời đen đủi, về sau bần đạo học khôn, chỉ nói tốt, không nói thật.”

Nói đến đây, Vương Đạo Kiền nhìn Tiểu Ngư một cái:

“Vị cô nương này khí sắc không tốt, mi gian u ám, sắp tới sợ có kiếp nạn.” 

Tiểu Ngư nói:

“Sao có thể, tôi khỏe mà.”

Vương Đạo Kiền cười to nói: 

“Đó, mỗi người đều là như thế, nói tốt thì tin, nói tệ thì không tin.”

Tiểu Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, vốn định lựa lời dò hỏi, cẩn thận suy nghĩ, có Diệp Thiếu Dương ở bên người, mình không cần thiết bỏ gần cầu xa, đến hỏi người khác, vì thế nhịn xuống chưa đi hỏi tiếp.

Vương Đạo Kiền đứng dậy, từ đại điện gọi đến một đạo sĩ, giúp mình thay ca, sau đó mang theo Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư xuyên qua đại điện, từ cửa nhỏ thiên điện đi ra, có một con đường nhỏ xuống núi, đi đến giữa sườn núi, xuyên qua một mảng rừng trúc, phía trước xuất hiện một đạo quan cũ nát, tên đạo quan vẫn là “Thuần Dương cung”. 

Vào đạo quan, đứng lại ở khoảng sân đầu tiên khi vào, có mấy hàng chữ to tuyên khắc lên, Vương Đạo Kiền đắc ý mời Diệp Thiếu Dương phân biệt.

“Đại giang sơ tổ là Thuần Dương, cửu chuyển đan thành đạo khí xương; hôm nay truyền tâm không lời khác, nguyện quân người người giá Từ Hàng.”

Diệp Thiếu Dương mặc niệm một lần, rồi nói: 

“Bài thơ này là Lữ Thuần Dương viết?”

“Không sai, năm đó Lữ Đồng Tân ở nơi này lập quán, xây Thuần Dương cung, bài thơ này là ông ấy tự mình viết, dùng để cổ vũ đệ tử tu đạo. Chỉ là về sau bên này quá nhiều chùa, Lữ Đồng Tân ngại ồn ào, vì thế rời khỏi nơi đây...”

Tiểu Ngư chưa đợi nghe xong, vỗ tay nói: 

“Cái này tôi biết, Lữ Đồng Tân bị Vũ Tắc Thiên triệu hồi, ở Hoa Sơn khai tông lập phái, chính là Đại Thuần Dương sau này!”

Hai người đều giật mình nhìn cô.

Vương Đạo Kiền nói: 

“Tiểu cô nương cô nghe ai nói?”

“Game Võng Kiếm Tam đặt ra mà, Thuần Dương là một môn phái, môn hạ tất cả đều là đạo sĩ. Rất nhiều người chơi trò chơi này, nhưng tôi thích Thiên Sách.”

“Cái vớ vẩn gì vậy!” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã: 

“Toàn nói bậy, Hoa Sơn là động thiên thứ bốn của đạo môn, lưu phái Toàn Chân.”

Vương Đạo Kiền dẫn hai người đi một lần ở trong đạo quan, nơi này so với một tòa đạo quan trước núi kém xa, vừa nhỏ vừa đơn sơ.


Khi ở thiên điện uống trà, Vương Đạo Kiền nói cho Diệp Thiếu Dương, nơi này thật ra mới là cổ Thuần Dương cung chân chính, tòa kia trên núi là sau này xây, dùng để lừa gạt du khách. Bọn họ đám đạo sĩ này cũng là vì sinh kế, bất đắc dĩ mới xem bói tính mệnh, bán chút đồ, kiếm chút trang trải. 


Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, hắn ở trên Mao Sơn làm cũng là mua bán tương tự, tự nhiên biết lợi nhuận trong đó, tuyệt đối không phải kiếm chút để trang trải đơn giản như vậy. Nhưng cũng chưa vạch trần.


Vương Đạo Kiền cho rằng bọn họ là tới du ngoạn, vốn định dẫn bọn họ đi Tử Chi động tham quan một chút, nhưng Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư, lập tức nói ra ngắn gọn ý đồ đến của bản thân:


Có bạn giận dỗi với người nhà, dưới cơn giận đến xuất gia làm ni cô, bây giờ đến tìm cô ấy về. 

Advertisement
';
Advertisement