Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Trận chiến đấu này, với họ mà nói, quả thực giống như là đánh tương du một hồi, ngay cả kết thúc cũng có chút khó hiểu.

Ngư Huyền Cơ đem thủ hạ mình triệu hồi đến một chỗ, thấy đa số đều bị thương trong người, nhìn qua rất chật vật, không khỏi cảm thán: vì ý nghĩ cá nhân bản thân, trên dưới toàn bộ Tuần Du ti đều không an bình, nếu mặc kệ kết quả thế nào, trận tranh đấu này, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Đột nhiên phát hiện Thập Nương không thấy bóng dáng, vội vàng hỏi: “Thập Nương ở đâu!” 

Tứ Bảo đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, cho hắn nhìn thoáng qua kim mân bình bát, chỉ thấy một nữ tử khuất thân ngồi ở giữa bình bát, bị kim quang vờn quanh, vẻ mặt đau khổ, yếu ớt đáng thương, chính là Thập Nương.

“Thả cô ta ra.”

“Cậu xác định?” 

“Xác định, kết thúc rồi, không đánh nữa.”

Tứ Bảo lúc này mới niệm chú ngữ, hướng đáy bình bát vỗ một phát, Thập Nương từ trong bình bát bắn ra, ngã ngồi xuống đất, liếc mắt một cái nhìn đến Diệp Thiếu Dương đám người, lập tức đứng dậy, còn muốn tái chiến.

Ngư Huyền Cơ nói: “Muội muội lại đây!” 


Thập Nương sửng sốt, quay đầu nhìn Ngư Huyền Cơ an ổn đứng, âm thần Tuần Du ti cũng đều đứng ở phía sau nàng, mà bên này đám người Diệp Thiếu Dương cũng đứng chung một chỗ, hai bên nhìn nhau, lại không động thủ nữa, nhất thời có chút không hiểu đầu cua tai nheo.

“Sao lại... Không đánh nữa sao?”

Thập Nương nói xong trở lại bên người Ngư Huyền Cơ, vội hỏi: “Tỷ tỷ lấy được hồng trần lệ rồi sao?” 

Ngư Huyền Cơ thở dài, lắc lắc đầu.

“A, vậy sao lại…”

“Đều kết thúc rồi.” 

Thập Nương kinh ngạc ngẩn người, không biết hai chữ “kết thúc” là có ý tứ gì.

Hai vị Lê Sơn đệ tử thấy Thập Nương không sao, cũng yên lòng, đi đến trước mặt nàng, nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta cũng nên đi rồi.”

Thập Nương vội vàng nói cám ơn, Ngư Huyền Cơ cũng lên trước nói lời cảm tạ. 

Hai người quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, lại từ trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo đảo qua, vẻ mặt rất phức tạp, đạo sĩ nói: “Ta vẫn luôn cho rằng nhân gian pháp sư, nhất là còn trẻ, nhất định là hạng người vô năng, hôm nay chiến một trận, lại khinh địch rồi...”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nhân gian như chúng ta còn nhiều, không có việc gì đi nhân gian nhiều một chút, ngươi sẽ càng thêm giật mình.”

Đạo cô hừ một tiếng nói: “Ngươi đi Thanh Minh giới nhiều, sẽ phát hiện ngươi như vậy, cũng chỉ là người thường.” 

“Ta sẽ tới kiến thức.” Khóe miệng Diệp Thiếu Dương cong lên một cái mỉm cười không chịu thua.

Hai vị Lê Sơn đệ tử vái Ngư Huyền Cơ, lập tức rời đi.

Diệp Thiếu Dương nhìn mình bên này, tuy không ít người đều bị thương, Thất Bảo hồn phách bất ổn, được Qua Qua ôm vào trong lòng, tiến lên dán ở trên mặt nó một đạo cố hồn phù, nhìn không có gì đáng ngại lắm, lúc này mới phun ra một hơi thật dài. 

Toàn bộ mọi người đều nhìn hắn, vẻ mặt cũng có chút ngây dại, Diệp Thiếu Dương ở lúc trước cùng Ngư Huyền Cơ còn đánh cho ngươi chết ta sống, đặc biệt là Ngư Huyền Cơ, oán khí ngút trời, tư thế kia, hận không thể đem Diệp Thiếu Dương xé thành mảnh vụn, nào ngờ ở sau khi lăn một vòng trong lưới đánh cá, hai bên thế mà bắt tay giảng hòa!

Mấy phút đó ở trong lưới đánh cá, hai người rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Nhuế Lãnh Ngọc xuất phát từ trực giác của nữ nhân, mơ hồ ý thức được cái gì, muốn chất vấn Diệp Thiếu Dương, nhưng trước mắt thời cơ không đúng, đành nhịn lại. 

Diệp Thiếu Dương nhìn Ngư Huyền Cơ nói: “Ngư đạo trưởng có tính toán gì không?”

“Về Tuần Du ti, tất cả như cũ.” Ngư Huyền Cơ lại thở dài một hơi, đang muốn động thủ, đột nhiên hai bóng người phá không mà đến, rất nhanh đã tới trước mặt, ở trước mắt bao người đáp ở giữa hai cái trận doanh.

Một mặc áo bào đỏ, một mặc áo bào đen, hai người bộ dạng giống nhau như đúc, đều là hán tử râu xồm, vẻ mặt lại hoàn toàn khác nhau. Hán tử áo đỏ mặt mang mỉm cười, có chút vui mừng, hán tử đồ đen thì vẻ mặt nghiêm túc âm trầm, làm người ta như đối mặt đại địch. 

Hai người rõ ràng tướng mạo giống nhau, cho người ta cảm giác lại như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Vừa thấy bọn họ, vẻ mặt toàn bộ mọi người đều thay đổi.

Quỷ sứ áo đỏ! Quỷ sứ áo đen! 

Hai trong bốn đại quỷ sứ dưới trướng đại đế, áo đỏ xuất hiện, tất có việc vui, đồ đen xuất hiện, tất nhiên không tốt lành.

Hai vị quỷ sứ một đỏ một đen này cực ít cùng nhau xuất hiện, chẳng lẽ có chuyện tốt và chuyện xấu cùng nhau công bố?

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy quỷ sứ áo đen, lập tức theo bản năng cảm thấy được, hắn xuất hiện quá nửa là có liên quan với mình, bắt đầu mưu định đường lui... 

Quỷ sứ áo đỏ dẫn đầu mở lời: “Phụng pháp chỉ đại đế, Tuần Du ti chủ Ngư Huyền Cơ trải qua tình kiếp, công đức viên mãn, tuy để lại một giọt hồng trần chi lệ ở nhân gian, nhưng đã chặt đứt linh căn giữa hai người, không liên quan tới nhau nữa, Ngư Huyền Cơ nhanh đi Tu La đạo đầu thai, tiến bộ tu hành!”

Ngư Huyền Cơ ngẩn ra, lẩm bẩm tự hỏi: “Là vì Tiểu Ngư bị trảm linh, cho nên không quan hệ với ta nữa? Sớm biết như vậy... Cần gì có một trận chiến này.”

Quỷ sứ áo đỏ nghe thấy, cười nói: “Trảm linh chỉ trảm linh căn, không trảm tình duyên, nếu không phải trải qua phen tình kiếp này, ti chủ đại nhân lại có thể nào đạt tới cảnh giới ngoài tâm không có gì?” 

Ngư Huyền Cơ cẩn thận suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Đa tạ sứ quân chỉ giáo, chỉ là... vì sao là tình kiếp?”

Quỷ sứ áo đỏ nói: “Bản sứ chỉ là đến tuyên chỉ, tình kiếp ứng ở trên người ti chủ đại nhân, ta có thể nào biết.”

Lập tức lại nói: “Ngư Huyền Cơ công đức viên mãn, vãng sinh Tu La, đại đế chi ý, chọn Thập Nương là Tuần Du ti tân nhậm ti chủ...” 

Thập Nương kinh ngạc, vội vàng bái tạ, trong mắt lại rơi lệ không thôi, ôm Ngư Huyền Cơ, đôi bên đều cực kỳ không nỡ.

Một lát sau, Ngư Huyền Cơ và Thập Nương tách ra, tầm mắt tìm đến Chanh Tử, nói: “Tiểu nha đầu, ngươi lại đây!”

“Ta?” 

Ngư Huyền Cơ gật gật đầu.

Chanh Tử có chút buồn bực nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Đừng sợ, đi đi.” Diệp Thiếu Dương nói, tuy không biết Ngư Huyền Cơ gọi cô làm gì, nhưng tuyệt đối không phải chuyện xấu. 

Ngư Huyền Cơ thấy Chanh Tử đi tới, kéo đến bên người, nói: “Ngươi là nhân ngư?”

Chanh Tử đờ đẫn gật gật đầu.

Ngư Huyền Cơ nói: “Ta là cá chép ngàn năm thành tinh, trải kiếp đ thành người, hơn nữa sắp vãng sinh Tu La, thay da đổi thịt, một thân linh cốt này lại là vô dụng, vừa lúc ngươi cũng là nhân ngư, chúng ta xem như đồng tông, chỉ có ngươi có thể hấp thu, không bằng tặng cho ngươi...” 

“A?”

Không đợi Chanh Tử biểu đạt ý kiến, Ngư Huyền Cơ đột nhiên hé miệng, mút chặt môi của nàng, tiếp theo Chanh Tử lập tức cảm thấy có cái gì bị đưa vào trong miệng mình, theo hô hấp tiến vào trong cơ thể, vội vàng tĩnh tâm hấp thu.

Hai cô nương miệng đối miệng, cảnh này có chút quá mức hương diễm, Diệp Thiếu Dương nhìn mà mắt không chớp. 

Một lát sau, Ngư Huyền Cơ buông ra Chanh Tử, hướng nàng cười cười.

Chanh Tử che miệng trở lại trong trận doanh của Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt rất quái dị.

“Cảm giác thế nào?” Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi. 

Chanh Tử sắp khóc rồi, ngập ngừng nói: “Nụ hôn đầu tiên của em mất rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không đúng nha, em trước kia không phải từng hôn anh sao?”


Chanh Tử trừng mắt nói: “Lần này là hôn ướt...” 


Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng.


Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt âm trầm sắp có thể chảy ra nước.


Lúc này, quỷ sứ áo đỏ đã thu hồi thánh chỉ, lui qua một bên, quỷ sứ áo đen đứng ra, nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương. 

Advertisement
';
Advertisement