Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Cái này đến ngân hàng có thể đổi một tấm không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Không thể đổi nữa, mau xem linh phù, quỷ hồn kia còn hay không.” Lão Quách thúc giục.

Diệp Thiếu Dương rơi lệ nói: “Tiền cũng không còn nữa, còn xem cái gì!” 

Lão Quách muốn ngất, một trăm tệ, nhìn Diệp Thiếu Dương đau lòng như chết cha chết mẹ.

Diệp Thiếu Dương cầm lấy linh phù, dùng cương khí kiểm tra một phen, bên trong là đã rỗng tuếch, thật ra ở trong nháy mắt nhìn thấy linh phù, hắn đã biết sẽ là kết quả này.

Linh phù chỉ cần tổn hại một chút, linh lực sẽ bị tiêu hao, giống như cái túi bị người ta xé rách, quỷ hồn không chạy mới là lạ. 

“Ài, thật sự là họa vô đơn chí!” Tạ Vũ Tình ủ rũ nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, túm chặt Diệp Thiếu Dương nói: “Bằng không cậu lại để âm dương điểu đuổi theo?”


“Đi đâu mà đuổi, cũng không phải từ nơi này đào tẩu, không có mùi, chị cho rằng âm dương điểu là vô địch.”

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí trong ba lô đổ lên giường, nói với lão Quách: “Bố trí pháp đàn.” 

Lão Quách tâm lĩnh thần hồ, bắt đầu bố trí.

Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình điều tra ngày sinh tháng đẻ Tào Lộ.

“Cô ta là ác quỷ, hẳn là sẽ không đi âm phủ đưa tin, hơn nữa vẫn chưa đi xa, tôi câu hồn thử xem!” 

Tạ Vũ Tình mắt sáng ngời, lập tức gọi điện thoại cho văn phòng, rất nhẹ nhàng tra được tin tức ngày sinh của Tào Lộ, xem như sinh nhật lục tự, về phần thời gian cụ thể sinh ra, Tạ Vũ Tình vốn định liên hệ mẫu thân Tào Lộ, hỏi một phen, Diệp Thiếu Dương không cho.

Cố ý gọi điện thoại như vậy để hỏi canh giờ cô ấy sinh ra, sẽ làm mẫu thân cô ấy hoài nghi, dù sao mình đã có sinh nhật lục tự, vẫn có thể câu hồn.

Sau khi bày xong pháp đàn, Diệp Thiếu Dương đem linh phù hồn phách Tào Lộ trước đó từng nán lại để vào trong vòng dẫn hồn, coi như di vật của Tào Lộ, sau đó khoanh chân ngồi xuống ở trước pháp đàn, bắt đầu chiêu hồn. 

“... Tào Lộ, ba hồn bảy vía về đàn của ta, Tào Lộ! Tào Lộ! Tào Lộ!”

Diệp Thiếu Dương phun một ngụm pháp thủy ở trên kiếm gỗ đào, liên tục gọi tên ba tiếng, trong miệng mặc niệm Câu Hồn Chú, một lát sau, lông mày nhíu lại nói: “Hồn phách cô ấy bị người ta giấu rồi!”

“Người nào làm!” Tạ Vũ Tình cả kinh nói. 

“Tôi làm sao biết.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi thử kéo cô ta đến một chút!”

Nếu là trước kia, cái này căn bản là không cần thử, một khi vượt qua khoảng cách nào đó, hiệu quả làm phép của pháp sư sẽ yếu bớt rất nhiều, hơn nữa Diệp Thiếu Dương cũng có thể đủ cảm giác được, lực lượng vây khốn hồn phách Tào Lộ tuy không biết là cái gì, nhưng cực kỳ cường đại.

Lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một hơi ở trên linh phù, dùng Thái Ất Phất Trần bôi vẽ vẽ bùa, thiêu hủy ở trên hương nến trước pháp đàn, ở trước khi lửa bùa tắt, hai tay Diệp Thiếu Dương kết thành Nội Phược Ấn, bắt đầu làm phép, trong miệng hô tên Tào Lộ, từ trên giường mò đến một đôi đũa trúc, kẹp chuẩn bấc đèn hương nến, dùng sức lôi, trong miệng quát lớn một tiếng: “Đi ra!” 

Thế mà lại đem bấc đèn từ trong hương nến nhấc ra, run lên trên không, đưa tay chộp, dùng sức ném xuống đất.

Một bóng người nằm úp sấp ở trên mặt đất, run bần bật.

“Thành công!” Tạ Vũ Tình hoan hô, lui đến phía sau Diệp Thiếu Dương. 

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, tuy đã thành công, nhưng ở lúc câu hồn, hắn cũng cảm giác được lực lượng mạnh mẽ giam cầm hồn phách kia, đó rốt cuộc là cái gì?

Diệp Thiếu Dương đi qua, đưa tay ở trên đỉnh đầu Tào Lộ vỗ một phát, nhẹ nhàng nhấc lên, Tào Lộ đứng dậy.

“Tại sao có thể như vậy!” 

Ba người đều cả kinh: trong hai mắt Tào Lộ không có nhãn cầu, nhưng không phải trống rỗng giống lúc trước đeo da người như vậy, mà là chảy hai luồng khí tức giống như thủy ngân, ở dưới ánh nến tỏa ra hàn quang, nhìn qua rất quỷ dị.

“Tào Lộ, tôi nói chuyện cô nghe thấy không?” Diệp Thiếu Dương thử thăm dò hỏi một tiếng.

Tào Lộ đờ đẫn đứng, không có bất cứ phản ứng nào. 

Diệp Thiếu Dương ở trên cô ta dán một tấm linh phù trống, dùng bút chu sa vẽ vài nét, niệm một lần chú ngữ, toàn thân Tào Lộ run lên biên độ nhỏ, nhưng tần suất rất nhanh, rất nhanh, trên linh phù chảy ra một tầng chất lỏng màu xanh lục, giống như mồ hôi.

Đợi cho “mồ hôi” ở trên linh phù chất đống một tầng, Diệp Thiếu Dương lúc này mới dừng niệm chú, tiến lên bóc linh phù, lấy tay chấm một chút, đưa tới dưới mũi hít hít.

Tạ Vũ Tình nói: “Đây là cái gì, sao dính như cháo Bát Bảo.” 

Diệp Thiếu Dương đem ngón tay đưa qua, “Cùng một hương vị với cháo Bát Bảo, chị nếm thử.”

“Cút!” Tạ Vũ Tình vội vàng lui về phía sau.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn dịch dính trên linh phù, nhíu mày nói: “Không nói giỡn, đây là mồ hôi quỷ, từ trong hồn phách chảy ra.” Nói xong đem linh phù điểm hỏa. 

Mồ hôi quỷ bốc cháy lên, chờ lửa tắt, chỉ để lại một ít cặn màu đen.

“Hồn phách cô ta, đã bị tà khí ăn mòn.” Diệp Thiếu Dương nhìn đám cặn đó nói, “Tà khí có thể thấm vào đến trong mồ hôi quỷ, cũng không phải là tà khí bình thường.”

Sau khi xác nhận một điểm này, Diệp Thiếu Dương hướng quỷ hồn Tào Lộ kiểm tra chi tiết một phen, xác định ba hồn bảy vía của cô đều bị một lực lượng thần bí khống chế, hầu như dung hợp cùng một chỗ với hồn phách. 

“Tôi đoán, đây đại khái là một loại khống hồn thuật.” Diệp Thiếu Dương nói với Tạ Vũ Tình, “Hồn phách cô ta đã bị người ta khống chế, trước đó công kích chị, chính là kết quả của bị khống chế.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Không đúng nha, lúc trước cô ta còn có thể nói chuyện, sao bây giờ không nhúc nhích?”

“Nói nhảm, tôi mạnh mẽ câu hồn, chặt đứt liên hệ giữa cô ta với kẻ khống chế, nhưng lực lượng thần bí khống hồn kia lại ở lại trong cơ thể cô ta. Giống như là một con rối gỗ bị người ta chặt đứt dây, không có ai khống chế, nhưng dây thừng còn treo ở trên người đã hiểu chưa?” 

Tạ Vũ Tình “ủa” một tiếng, “Vậy kẻ khống hồn là loại người nào? Pháp sư sao?”

“Không biết, nói thẳng, có thể đem lực lượng hoàn toàn tiết vào trong ba hồn bảy vía, loại khống hồn thuật này tôi chưa từng gặp, tôi không xác định đối phương là người hay là cái gì.”

Tạ Vũ Tình ngây ra một hồi nói: “Vậy cậu đem cô ấy cứu tỉnh, hỏi cô ấy một chút đi.” 

“Nếu dễ như vậy thì tốt rồi, không nghe tôi nói sao, lực lượng đó hoàn toàn thấm vào trong ba hồn bảy vía, không dễ khu trừ, dùng phương pháp bình thường, ít nhất phải dưỡng hồn bảy ngày...”

“Bảy ngày... Vậy quá lâu rồi.”

Lão Quách nói: “Tiểu sư đệ, ta có cách. Đệ dùng hồn đinh đóng đinh ba hồn bảy vía cô ấy, bảo hộ chu toàn, ta đến khu trừ tà khí.” 


Nói xong, từ trong túi của mình lấy ra một cái hồ lô, mở nút lọ, một con rết toàn thân đen bóng đi đi ra, cái đuôi chia làm năm nhánh.


“Sinh ra năm cái đuôi rồi?” Diệp Thiếu Dương vui vẻ nói, năm cái đuôi, ít nhất có tu vi nhất đẳng quỷ thủ, bản thân lão Quách pháp lực không được, dùng nó để phòng thân không gì tốt hơn.


Lão Quách đắc ý cười cười nói: “Đã sớm sinh ra năm đuôi rồi, đối phó Ngư Huyền Cơ là vô dụng, là vì nó dù sao cũng là tà vật, lên không được mặt bàn, ta sợ Ngư Huyền Cơ nhìn thấy nó, sẽ chụp cho ta cái mũ tà tu pháp sư.” 


Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, lão Quách băn khoăn là đúng, hơn nữa Thất Vĩ Ngô Công là dùng tà tính đả thương người, chẳng may bám vào âm quan quỷ tốt của âm ty, cũng là một tội lớn.

Advertisement
';
Advertisement