Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Phành!”

Tiếng súng vang lên, thân hình Dương Bân hạ thấp, từ một cái góc độ không có khả năng tránh viên đạn, giây tiếp theo đã xuất hiện ở trước mặt người này.

Mười hai thủ hạ trước đó còn sống sờ sờ, giờ phút này đều nằm ở trên mặt đất. 

Nhìn từng cái bóng người ngã trong vũng máu, Dương Bân còn có chút mờ mịt.

“Tại sao có thể như vậy?” Dương Bân lẩm bẩm.

“Để ta nói cho ngươi.” Một bàn tay từ phía sau đặt lên trên vai hắn. 

Dương Bân đột nhiên xoay người, thấy là Hà Dương, hắn phản ứng cũng cực nhanh, nháy mắt bóp cổ Hà Dương, cánh tay trắng nõn bóng loáng đột nhiên trở nên thô ráp, giống như một cái rễ cây, dùng sức thít chặt.

“Đến, ngươi nói cho ta biết!” Dương Bân quát to một tiếng, dùng lực một lần, năm ngón tay giống như càn cây cấp tốc sinh trưởng, từ trong tai mắt mũi miệng của Hà Dương chui vào, tiếp theo dùng sức xé, đem toàn bộ đầu vặn xuống.

Máu tươi từ trong cổ phun ra, Hà Dương mềm oặt ngã xuống. 


Dương Bân thở phào một cái...

“Ngươi rất tàn nhẫn nha!”

Một thanh âm vang lên ở phía sau Dương Bân. 

Dương Bân chợt run lên một cái, quay đầu nhìn lại.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hoạt động cổ một lần, không đợi Dương Bân có hành động, chân hắn sải ra, nháy mắt tới trước người Dương Bân, một chưởng đánh tới mặt gã.

Dương Bân phản ứng cũng cực nhanh, lập tức nhấc tay trả đòn. 

Quyền chưởng va chạm, Diệp Thiếu Dương một hơi biến hóa bảy cái thủ ấn, bàn tay theo cánh tay hắn không ngừng bò lên, từ cổ tay, khuỷu tay đến bả vai, cuối cùng chế trụ cổ, dùng sức ném, hất văng ra ngoài.

Dương Bân xoay người chạy về phía tế đàn, hướng lão vu bà hổn hển hô: “Giết cô nương kia!”

Một loạt biến cố này ở trên cầu nổi, nói đến phức tạp, nhưng xảy ra trong hiện thực, cũng chỉ là chuyện trong nửa phút. Lão vu bà nghe thấy tiếng la của Dương Bân, lúc này mới hồi phục tinh thần, lao về phía tế đàn, trượng gỗ trong tay chỉ xuống mặt Nhuế Lãnh Ngọc. 

Ngay trong nháy mắt này, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên mở mắt, tay phải nhanh chóng từ trên mái tóc vuốt xuống một cái trâm cài đầu, nhằm cổ lão vu bà cắm tới.

Lão vu bà hoàn toàn không ngờ Nhuế Lãnh Ngọc hồi tỉnh, hơn nữa khoảng cách quá gần, chờ phục hồi tinh thần lại, cái trâm cài đầu đã cắm vào cổ của ả.

Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức vặn cái trâm cài đầu, trong đóa hoa đỉnh chóp cái trâm cài đầu mở ra, phun ra một đống pháp dược khắc chế tà vật. 

Lão vu bà ôm cổ, cả người run lên, trong cơ thể phát ra từng chuỗi tiếng ‘phốc phốc’.

“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai! Kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Diệp Thiếu Dương đạp một bước lên lan can cầu nổi, từ bên hông rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cắt qua ngón giữa ở trên chuôi kiếm điểm một cái, đột nhiên dùng sức đẩy, đem bảo kiếm ném ra. 

Chỗ mũi kiếm chỉ, chính là phương hướng lão vu bà.

Các loại tà vật quỳ gối dưới đài thấy một màn này, đột nhiên kêu lên sợ hãi.

Một số tà vật cách lão vu bà gần nhất đều nhảy lên tế đàn, che ở trước người lão vu bà. 

“Muốn chết!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, hai tay ở trước ngực kết thành một cái Song Phược Ấn, dùng sức đẩy ra ngoài. Phương hướng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không thay đổi, từ thân thể tà vật đầu tiên đâm vào...

Diệp Thiếu Dương một chân đạp ở trên lan can, hít sâu một hơi, phun ra, nhẹ nhàng nói: “Phá!” 

‘Ầm’ một tiếng, tà vật đứng ở trước nhất toàn thân sụp đổ, hóa thành một đám sương máu.

Tiếp theo là thứ hai, thứ ba...

Năm con tà vật, tất cả hình thể vỡ vụn. 

Sau một chuỗi vỡ vụn, cuối cùng mới là bản thân lão vu bà, chỉ thấy ả bình tĩnh đứng ở nơi đó, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuyên qua trán của ả, đem ả đóng ở trên cây cột bằng gỗ phía sau.

Làn da của ả từng chút một rách ra, héo rút, toàn thân cơ thịt phân liệt, rụng xuống từng khối, hội tụ trong vũng máu, chỉ còn lại có một bộ khung xương, bị bảo kiếm đóng đinh ở trên cột.

Một bàn tay dùng sức nhổ xuống bảo kiếm, theo bậc thang nhanh chóng bò lên, 

“Linh mẫu…”

Các tà vật ghé vào phía dưới bậc thang lúc này mới hiểu đã xảy ra chuyện gì, một đám lâm vào hoàn cảnh cuồng bạo, liều mạng đuổi theo Nhuế Lãnh Ngọc.

Diệp Thiếu Dương chạy ở trên cầu nổi, đón được Nhuế Lãnh Ngọc, giữ chặt nàng nói: “Đoạn hậu!” 

Nhuế Lãnh Ngọc đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm giao cho hắn, ghé vào trên cầu nổi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hàng trăm tà vật điên cuồng lao tới, rút ra Tùng Văn Cổ Định Kiếm, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.

Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã chống lại đợt tà vật tới đầu tiên, xách theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém giết một phen.

“Tẩu tử! Các ngươi không có việc gì chứ!” 

Bóng người Qua Qua từ lối vào cầu nổi chen ra, nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức ân cần thăm hỏi một tiếng, tiếp theo lại nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xung phong ở trong tà vật, hoàn toàn yên tâm.

“Sao ngươi lại tới đây?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi.

“Là lão đại thông qua hồn ấn triệu hồi ta và Tuyết Kỳ đến, nhưng ở trong tòa nhà gặp rất nhiều tà vật ngăn trở, ta lo các ngươi có nguy hiểm, bảo Tuyết Kỳ chống đỡ bọn chúng, xông qua đây xem.” 

Nhuế Lãnh Ngọc vì thế đem phía cầu nổi giao cho bọn họ, bản thân tới bên người Diệp Thiếu Dương, kề vai chiến đấu cùng hắn. Dương Bân lúc này đã lui đến dưới cùng của cầu nổi, chỉ huy một đám tà vật vây công hai người Diệp Thiếu Dương.

Nhưng đội ngũ đa số do tà vật cấp thấp tụ tập thành, ở dưới song kiếm của Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc, trên cơ bản không có năng lực chiến đấu gì, chạm một cái là chết, chỉ có hai tử hồn linh huyễn hóa ra chân thân như con nhện còn đang ngăn cản, nhưng cũng đã không chống đỡ được bao lâu nữa.

Dương Bân lặng lẽ lui về phía sau, từ cửa vào lầu một lui đi. 

“Qua Qua!” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng: “Đuổi theo thằng cha đó cho ta, giữ lại người sống!!”

Qua Qua nhìn thoáng qua Dương Bân biến mất ở cuối cầu nổi một cái, phi thân cũng chui vào trong tòa nhà.

Diệp Thiếu Dương một kiếm chặt đứt xúc tua một tử hồn linh trước mặt, đạp trên lưng, hướng ngực đâm xuống một kiếm, tử hồn linh giãy dụa một lát, từ vết thương nhanh chóng chảy ra máu màu xanh lục, thân thể bẹp xuống. 

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua chung quanh, thấy tà vật càng lúc càng ít, một mình Nhuế Lãnh Ngọc đã đủ có thể ứng phó, nói với cô: “Còn lại giao cho em, anh đi bắt Dương Bân, quyết không thể để hắn chạy! Nhỡ đâu có tình huống gì, em phải đi tìm anh!”

Dặn dò kỹ càng một phen, Diệp Thiếu Dương để cô lại, xuyên qua cầu nổi, trở lại trong tòa nhà. Móc ra đèn pin, chạy nhanh như bay, đồng thời kêu gọi Qua Qua.

“Ở nơi này!” 

Thanh âm Qua Qua từ dưới lầu truyền đến.

Diệp Thiếu Dương tìm được cầu thang, một hơi chạy đến lầu một, theo thanh âm, ở trong hành lang tìm được Dương Bân đang đấu pháp với Qua Qua.

Qua Qua đã hiện ra chân thân Thập Nhị Niên Thiền, chớp động bốn đôi cánh, che ở một đầu hành lang, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cái miệng ve mở rộng ra. 


“Lão đại, tên này rất lợi hại, chúng ta trước sau giáp công đi!”


“Không cần, ngươi đi tìm Lãnh Ngọc, giúp cô ấy thu dọn tà vật! Đem hắn giao cho ta.”


“Được rồi, lão đại cẩn thận.” Qua Qua cười cười. 


Diệp Thiếu Dương thầm bĩu môi, tuy biết thứ to lớn trước mắt này chính là Qua Qua, nhưng một con ve lớn như vậy mà cười, loại cảm giác này vẫn có chút kinh hãi.

Advertisement
';
Advertisement