Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, quả nhiên lại có liên quan đến ma quỷ, tiến lên vỗ vỗ bờ vai lão trưởng thôn, nói rằng: "Giải quyết được hay không thì ông cứ kể ra hết chân tướng, để chúng tôi tự phán đoán. Chi bằng chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống từ từ nói chuyện, ông thấy sao?”.

Lão trưởng thôn nghe hắn nói vậy cũng ậm ừ khom người đi ra cửa. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vội vàng đuổi theo. Trước khi đi, Tiểu Mã còn quay đầu lại nhìn mọi người, buột miệng nói một câu: "Mặt các người sao lại trắng như vậy, tinh thần kém hả?"

Lời vừa nói xong, mọi người lập tức xoay đầu phẫn nộ nhìn Tiểu Mã, thậm chí có người còn cầm cuốc xẻng lên bước về phía cậu.


Diệp Thiếu Dương vội vàng lôi cậu đi.

"Tôi… tôi có nói gì sai đâu? Sao bọn họ phản ứng ghê thế?". Tiểu Mã khiếp sợ hỏi.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp lão trưởng thôn không để ý, ghé vào lỗ tai của cậu, nói: "Đám người kia là vì sống tại nơi oán khí lâu dài, bị oán khí mê hoặc, thần trí mơ hồ, chính bọn họ cũng không biết. Một khi cậu lên tiếng nhắc nhở thì sẽ kích phát oán khí trên người bọn họ, may là cậu còn chưa nhiều lời, nếu không sẽ bị họ xé xác đó!"

Tiểu Mã hoảng sợ nhìn bóng lưng lão trưởng thôn, nói rằng: "Trời, lại còn có chuyện như vậy sao? Thế bọn họ... có biến thành quỷ không?"

"Bị nhiễm oán khí đến một lúc nào đó sẽ biến thành Hành thi, chỉ là điều này cần thời gian rất dài, những người đó hiện tại vẫn bình yên vô sự!". Diệp Thiếu Dương phất phất tay, xua đuổi một luồng oán khí trông như sương mù, nói rằng: "Chỉ cần oán khí tan đi, những người ở đây được hưởng ánh mặt trời nửa tháng là có thể khôi phục lại bình thường!"

Tiểu Mã nghe xong liền đưa mắt nhìn những luồng khí đang bay tới, biết đó là oán khí, cậu chợt cảm thấy cả người lạnh run, không nhịn được ôm lấy cánh tay, lẩm bẩm nói: "Oán khí này ở đâu ra?"

"Từ trên người oán quỷ, nơi này nhiều oán quỷ lắm!"

Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng lão trưởng thôn dẫn bọn họ đến một gian phòng nào đó trong thôn, ngồi xuống từ từ trò chuyện, ai ngờ lão trực tiếp đi ra khỏi thôn, chạy đến phía sau núi.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vẫn lẳng lặng đi theo lão trưởng thôn. Ông đi tới một nơi giữa sườn núi thì dừng lại, bảo hai người Diệp Thiếu Dương chạy tới nhìn, phía trước là một bãi tha ma, thế nhưng thứ khiến hai người khiếp sợ đó chính là: Tất cả ngôi mộ trong bãi tha ma đều bị thủng một lỗ, thi thể treo vắt vẻo trên bia, hình như là bị một vật gì đó gặm nhấm, ngoại trừ đầu, toàn thân của họ đã biến mất.

Những cái đầu bị phơi nắng mưa qua năm dài tháng rộng dần dần trở nên khô héo, biến thành một danh từ mà mọi người thường hay nói giỡn: Người khô.

Phía dưới đầu là một chút hài cốt trụi lủi đứt gãy như bị thú gặm rỉa, nhiều chỗ còn vương lại vài miếng thịt hay những mảnh y phục rách nát, mà nếu chỉ có một thi thể như vậy cũng đủ để cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, chứ đừng nói đến… mấy trăm thi thể, tất cả đều đồng loạt giống nhau.

Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây ngốc, không biết phải nói gì.

"Thấy chưa?". Lão trưởng thôn như muốn chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nói: "Tất cả thi thể đều bị đào ra khỏi mộ, bị gặm thành như vậy, bọn ta cũng đành bất lực! Dù sao sau đó xác cũng bị móc ra ăn mất, cho nên hôm nay bọn họ thẳng thắn không mua quan tài, ít ra cũng tiết kiệm được một ít tiền!"

Tiểu Mã nghe xong lời này chợt hoảng hốt, hỏi một câu rất vô duyên: "Có phải là dã thú làm hay không?"

Lão trưởng thôn chỉ lắc đầu, nói rằng: "Sự tình bắt đầu từ hai năm trước, lúc đó có một người chết trong thôn, ngày thứ hai hạ táng, phần mộ bị quật, thi thể ngoại trừ đầu ra thì toàn thân đều bị gặm nát. Lúc đó ai cũng tưởng là dã thú làm nên không chú ý lắm!...”

“Cho đến vài hôm sau, trong thôn lại có một đứa bé chết đuối, người trong thôn lập mộ chôn nó, ngày thứ hai đào lên, da thịt toàn thân nó bị gặm nát... Người trong thôn lúc ấy mới cảm thấy sợ hãi, sau đó, một lão già trong thôn chết đi, người trong thôn chuẩn bị vũ khí, trốn ở sau mộ, dự định bắt cho được con dã thú cắn trộm thi thể người chết…”

“Kết quả ban đêm mọi người đều ngủ cả, sáng hôm sau tỉnh lại, phần mộ đã bị đào khoét, thi thể bị gặm nát, thịt người rơi vãi... Từ đó về sau, tất cả mọi người trong thôn đều bàng hoàng, bảo là do ma quỷ làm. Những tháng trong thôn không có người chết, mọi người lại phát hiện ra phần mộ của tổ tiên đã bị người ta đào lên”.

“Vì vậy đám thanh niên trong thôn tự thành lập đội bảo vệ để bảo vệ mấy phần mộ, ai ngờ trời vừa tối, tất cả thanh niên đều ngã ra bất tỉnh, đến ngày thứ hai, lại thêm mấy phần mộ bị quật lên nữa!”.

“Thôn bọn ta nằm ở nơi núi cao hẻo lánh, ít người để ý, nhiều năm nay đều dùng cách mai táng người chết, thế mà chỉ trong vòng vài ngày, tất cả phần mộ tổ tiên đều bị đào khoét, thi thể trong vòng một hai năm chưa hoàn toàn hư thối đều bị gặm sạch sẽ..."

Nói đến đây, vẻ mặt trưởng thôn đờ đẫn, cũng thay đổi biểu tình một chút, thở dài, nói: "Không ai biết là do thứ gì làm, tất cả mọi người chỉ bảo là do ma quỷ. Bọn ta thỉnh một tiên sinh tróc quỷ từ trấn khác xuống, kết quả... tiên sinh kia cũng bị nó giết chết, toàn thân bị gặm nát”.

“Sau đó, thanh niên trong thôn đều rời đi, không một ai muốn trở về, chỉ còn lại những người già bọn ta vẫn đau lòng ở lại! May mà con quỷ đó chỉ ăn những thi thể đã chết, không có đả thương hại người sống, cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều..."

Diệp Thiếu Dương nghe xong chỉ cười nhạt, toàn bộ thôn làng đều bị oán khí bao trùm, còn bảo không có ảnh hưởng, cứ theo đà này, không tới một năm rưỡi nữa, tất cả mọi người đều biến thành Hành thi.

Đang khi nói chuyện, một đám người từ trên núi chợt đi tới, trong đó có hai người dùng đòn gánh khiêng một cái chiếu bọc thi thể, vợ con người chết đi theo khóc lóc.

Đó chính là người của ngôi nhà đưa tang lúc nãy.

Tiểu Mã buồn bực hỏi: "Biết rõ thi thể sẽ bị ăn mất, vì sao còn đưa tới đây?"

Lão trưởng thôn liếc nhìn cậu, nói rằng: "Không đưa tới đây thì đưa tới đâu? Đặt ở nhà cho quỷ tới tận cửa ư?"

Tiểu Mã nghĩ cũng phải, không khỏi thở dài, cảm thán nói: "Con người mất đi thân nhân đã rất đau khổ rồi, còn phải chấp nhận chuyện hoang đường như thế, biết rõ thân thể người thân sẽ bị ăn mất, lại chỉ bất lực đứng nhìn, cảm giác đau khổ này..."


Đôi mắt lão trưởng thôn ầng ậng nước: "Thế nhân bảo người xuống mồ đã là an yên, cho nên không ai muốn thân nhân của mình bị ăn xác. Thế nhưng không còn cách nào khác, tiểu nhi tử nhà ta năm ngoái cũng qua đời, ta vì bảo vệ cho thi thể của nó mà xây đắp phần mộ bằng xi-măng, kết quả ngày thứ hai mộ nó rạn nứt, ta vẫn không thể nào bảo vệ được cho nó, aizzz, nhi tử đáng thương của ta..."


Nói đến đây, lão trưởng thôn đã khóc hết nước mắt, hai người Diệp Thiếu Dương thay nhau an ủi lão vài câu, lão trưởng thôn lau lau nước mắt, nói rằng: "Cho nên ta bảo, hai vị, các người đừng lo cho chuyện này, tránh lại giống như tróc quỷ sư kia. Ta chỉ có thể nói như vậy, ta đi đây, bảo trọng."


Nhìn lão trưởng thôn tập tễnh đi xa, Tiểu Mã quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thắc mắc hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao thi thể nào cũng đều bị ăn mất?"


"Quỷ ăn thi!". Diệp Thiếu Dương quyết đoán trả lời: "Một loại quỷ chuyên môn ăn thi thể để tu luyện. Thi thể của quỷ hồn bị nó ăn mất sẽ nán lại phụ cận không thể đi được, trở thành quỷ phó cho nó, cũng không thể tiến nhập âm ty, oán niệm càng lúc càng sâu đậm. Quỷ ăn thi này trong vòng vài năm nay không biết đã ăn bao nhiêu cỗ thi thể, cho nên oán quỷ trong vùng này mới nhiều như vậy, khiến cho cả vùng tràn ngập oán khí."

Advertisement
';
Advertisement