Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Ở trong thời gian trước khi đồ ăn đưa lên, Diệp Thiếu Dương đem tình huống mình vì tìm thuốc cho Đàm Tiểu Tuệ, tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ chinh chiến yêu sơn đơn giản nói một lần, đương nhiên không nhắc đoạn ái muội kia trong mộng. Về tình huống nhận chủ, cũng là một bút lướt qua, chưa nói tỉ mỉ.

Tạ Vũ Tình và Tuyết Kỳ nghe xong, sớm đã ngây ra như phỗng.

Kem trong tay Tuyết Kỳ cũng đã tan, theo tay chảy xuống mới phát hiện, vội vàng ăn hai ba miếng, đi buồng vệ sinh rửa tay. 

“Thật sự là Cửu Vĩ Thiên Hồ nha...” Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói: đột nhiên nhớ tới mình vừa rồi nói người ta vừa là công chúa quán ăn đêm vừa lỗi mốt, vội vàng che miệng lại, có chút khẩn trương cười cười: “Tôi vừa rồi nói như vậy, không phải nhằm vào cô, mắng là phẩm vị của tiểu thần côn này...”

Lúc này Tuyết Kỳ cũng đã trở lại, đối mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, vẻ mặt rõ ràng câu nệ hơn rất nhiều, hỏi thăm Diệp Thiếu Dương tình hình chiến đấu với mỗ mỗ, khi nghe tới bọn Qua Qua quần chiến tiểu quỷ tiểu yêu yêu sơn, rất hâm mộ, thầm oán hắn cũng không mang theo mình đi cùng.

“Bọn họ vốn ngay tại thế giới trong tranh, vừa lúc muốn đi. Tôi lúc ấy cũng không có thời gian trở về tìm viện binh, Chanh Tử cũng không đi.” 

“Tôi và Chanh Tử so sánh cái gì, người ta chính là hòn ngọc quý trên tay cậu.” Tuyết Kỳ thản nhiên nói.

“Nào có, đều như nhau.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “Nói minh châu, tôi còn thực mang cho cô một viên, xem.”


Từ trong ba lô lấy ra một viên dạ minh châu, nâng ở lòng bàn tay. 

Ở dưới tình huống có ánh đèn, dạ minh châu sẽ không phát sáng, nhưng phản xạ ra một ánh huỳnh quang, nhìn qua là biết thứ tốt.

“Dạ minh châu này là thủy thuộc tính, hẳn là trong cơ thể trai ngọc tinh lấy ra, sẽ không ngừng phóng ra một loại năng lượng, tuy thong thả, nhưng lấy mãi không cạn, đối với cô tu luyện có trợ giúp, tôi là chọn đi chọn lại đó!”

Nữ hài tử vốn đã thích đồ vật kiểu như ngọc trai, càng không cần phải nói có giúp đỡ đối với tu luyện, Tuyết Kỳ lập tức cười rạng rỡ, đưa tay tới bắt. 

Diệp Thiếu Dương đem tay rụt về, vui cười nói: “Thứ quý giá như vậy, chung quy không thể lấy không nhỉ, bằng không... Cô để cho tôi véo mũi một lần đi?”

“Cậu đừng mơ.” Tuyết Kỳ chu mỏ, tức giận tựa về phía ghế dựa lưng, bộ dáng ngây ngô.

Một lát sau, thừa dịp Diệp Thiếu Dương không chú ý, thoáng cái từ trong tay hắn đem dạ minh châu cướp đi, hai tay nâng lên, mắt ghé lên nhìn, quả nhiên có thể phát sáng, nhất thời yêu thích không buông tay. 

“Thứ này không tệ nha, cũng cho chị một viên!” Tạ Vũ Tình vươn tay về phía Diệp Thiếu Dương.

“Cái gì, chị cho rằng là lạc à, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Lại nói những thứ này cho dù không phải quỷ khí, cũng là mỗ mỗ năm đó từ nhân gian mang đi, ở trên yêu sơn chìm đắm ngàn năm, xâm nhiễm âm khí, đối với quỷ yêu tà linh mà nói: âm khí có thể tăng mạnh tu vi, đối với chị lại chỉ có hại.”

Tạ Vũ Tình biết hắn nói là thật, hừ một tiếng, không nói cái gì nữa. 

Sau khi đồ ăn đưa lên, Tạ Vũ Tình ân cần khuyên Tiểu Cửu ăn, Tiểu Cửu nhìn nhìn trong đáy nồi quay cuồng hạt tiêu, hoa tiêu vân vân, lắc đầu nói: “Tôi không ăn được ngũ tân.”

Trực tiếp gắp miếng khoai tây sống, búp măng các thứ bắt đầu ăn.

Hai nhân viên phục vụ giúp bọn họ đưa đồ ăn ở một bên kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. 

“Tôi đi gọi cho cô chút đồ ăn.” Tuyết Kỳ đi chỗ bàn tự phục vụ, lấy một khay khoai chiên tới, bảo Tiểu Cửu nếm thử.

Tiểu Cửu ăn một miếng, quả nhiên khen ngợi vô cùng.

Tuyết Kỳ dứt khoát đem Diệp Thiếu Dương đuổi ra, bản thân và Tiểu Cửu ngồi cùng một chỗ, ăn khoai, chia sẻ với cô tâm đắc thức ăn ngon của mình. 

Cô là quỷ thi, cũng không phải nhân loại, thứ cô thích ăn, tin tưởng yêu tinh cũng nhất định thích.

Tuyết Kỳ cũng là tùy tùng của Diệp Thiếu Dương, trên danh nghĩa mà nói: các cô là quan hệ tỷ muội, bởi vậy Tiểu Cửu đối với cô cũng không bài xích, không riêng gì thức ăn ngon, còn hỏi rất nhiều chuyện về nhân gian hiện nay. Tuyết Kỳ nghiêm túc trả lời.

Hai người rất nhanh đã thân quen. 

Tạ Vũ Tình và Diệp Thiếu Dương chỉ để ý ăn. Tạ Vũ Tình nhìn Tiểu Cửu một cái, vụng trộm hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vì sao cậu thu tùy tùng, đều là mỹ nữ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi nào biết, có thể là có duyên với mỹ nữ đi, tôi quen biết cũng đều là mỹ nữ mà, ví dụ như chị.”

“Lời này chị thích nghe.” Tạ Vũ Tình cười lên. 

Tạ Vũ Tình tìm hắn cũng không có chính sự gì, chỉ là gần đây triệt để xử lý xong vụ án xưởng điện tử Khang Đa kết thúc công tác, muốn tìm hắn cùng nhau ăn một bữa cơm để tán gẫu.

Cơm nước xong, ở dưới cái nhìn đưa tiễn kinh ngạc củA Toàn thể nhân viên phục vụ, bốn người rời khỏi quán cơm, Tạ Vũ Tình lái xe chở ba người, tới một đường dành riêng cho người đi bộ phồn hoa nhất của nội thành, giúp Tiểu Cửu chọn mấy bộ quần áo cùng giày.

Tiếp theo lại đi cửa hiệu cắt tóc, xử lý tóc một chút. 

Tiểu Cửu từ cửa hiệu cắt tóc đi ra, tóc dài bay bay, trên thân mặc áo thun rộng màu trắng, hạ thân quần bò màu cà phê, giày thể thao, nhìn rất là nhẹ nhàng tươi đẹp.

“Thế nào, có phải so với lúc trước dễ coi hơn nhiều rồi hay không?” Tạ Vũ Tình khoác vai Tiểu Cửu, đắc ý nói với Diệp Thiếu Dương.

“Đúng đúng.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, cảm giác rất thời thượng, tuyệt không giống Cửu Vĩ Thiên Hồ mình quen biết. 

So sánh, quần áo mình lúc trước mua cho cô ấy... thật sự là quá quê đi, khó trách bị Tạ Vũ Tình phỉ nhổ.

“Bằng không cô đi nhà của tôi ở đi, cùng Tuyết Kỳ, cô xinh đẹp như vậy, ở cùng một chỗ với tiểu thần côn, tôi không yên tâm.” Tạ Vũ Tình nửa đùa nửa thật.

Diệp Thiếu Dương nói: “Có tôi ở đây, có cái gì không yên tâm.” 

Tạ Vũ Tình trừng mắt lên nói: “Chị chính là không yên tâm cậu.”

Diệp Thiếu Dương: “Cái đệch.”

Tiểu Cửu nói: “Thôi, hộ pháp của tôi rất nhanh sẽ tìm đến tôi, cùng đi Thanh Minh Giới, bọn họ chỉ có thể tìm tới chỗ của Thiếu Dương.” 

Tạ Vũ Tình đành phải thôi, theo Tuyết Kỳ cùng nhau về nhà.

“Lần sau đến, nhớ đi tìm tôi.” Tuyết Kỳ thân thiết tạm biệt Tiểu Cửu.

Sau khi tách ra, Diệp Thiếu Dương mang theo Tiểu Cửu gọi xe trở về, xuống xe ở cửa tiểu khu, cùng nhau đi vào. 

Diệp Thiếu Dương thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô, trên mặt mang theo mỉm cười kỳ quái.

“Làm sao nhìn tôi mãi thế, không đẹp sao?”

“Chính là quá đẹp rồi.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “Hiện tại, cô dù một chút thôi cũng không cho tôi loại cảm giác Cửu Vĩ Thiên Hồ kia, không riêng gì ăn mặc biến hóa.” 

“Mấy người cũng không phải tộc nhân của tôi, ở trước mặt các người, tôi tự nhiên sẽ không là bộ dáng đó.” Tiểu Cửu cười cười.

Về nhà, Qua Qua không có gì ngoài ý muốn lại đang xem TV.

Tiểu Cửu cảm thấy rất tò mò đối với TV, ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem, không ngừng hỏi Diệp Thiếu Dương nguyên lý TV, Diệp Thiếu Dương làm gì biết, nói bừa cho qua. 

Tiểu Cửu ra sức túm chỗ sườn trên áo, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: “Làm sao vậy, quần áo không vừa người?”

“Không phải, nội y chật quá... người hiện đại mấy người, vì sao phải mặc thứ kỳ quái như vậy?” 


Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Không mặc nội y mặc cái gì?”


“Cái yếm, mặc cái đó thoải mái bao nhiêu.”


Diệp Thiếu Dương hoàn toàn cạn lời. 


Ở dưới yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, Qua Qua tìm một bộ phim cổ trang cho Tiểu Cửu xem, 《 Chân Huyên truyện 》, Diệp Thiếu Dương bảo hai bọn họ xem, bản thân vào nhà, gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc.

Advertisement
';
Advertisement