Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Tiểu Cửu chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn cô.

Tôn Ánh Nguyệt nhìn nàng một cái nói: “Không quen biết. Ngươi cần gì dùng ánh mắt này nhìn ta.”

Tôn Ánh Nguyệt rất có chút mất hứng. 

“Quỳ xuống!” Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

“Ngươi nói cái gì!” Tôn Ánh Nguyệt đứng dậy, vẻ mặt cũng tức giận hẳn lên.

Một đạo khí tức màu đỏ từ đỉnh đầu Tiểu Cửu dâng lên, hình thành hình dạng một con hồ ly, đưa tay kéo chín cái đuôi, giống khổng tước xòe đuôi mở ra thành hình quạt. 

“Nghiệp chướng!”

Tôn Ánh Nguyệt ‘phốc’ một tiếng quỳ ở trên măt đất, quỳ gối ở trước mặt Tiểu Cửu, cả người run bắn lên.

“Ngươi phản bội hồ tộc, theo địch bán chủ, ngươi cho rằng ta phong ấn ở trong yêu tinh thạch, cái gì cũng không biết?” Tiểu Cửu ở cao nhìn xuống quát to, đôi mắt vốn trong vắt cũng bị lệ khí xâm chiếm, cùng bình thường ở trước mặt Diệp Thiếu Dương tựa như hai người khác nhau. 


Diệp Thiếu Dương vốn muốn khuyên nhủ, thấy bộ dạng này của nàng, nhất thời có chút không dám nữa.

Tôn Ánh Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt trong bi thương mang theo sợ hãi nói: “Chủ thượng trách phạt, đệ tử có chết trăm lần không dám minh oan, nhưng ta làm như vậy, cũng là vì bảo tồn hồ tộc truyền thừa ở nhân gian cùng chúng sinh nhân gian...”

Lập tức đem ý tưởng của mình thời điểm đó nói ra một lần. 

Tiểu Cửu sau khi nghe xong, sắc mặt dịu đi một chút, hừ một tiếng nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi chung quy đã ra tay với ta, tả hộ pháp ngay tại dưới lầu, ngươi còn không nhanh đi gặp hắn, trở về lĩnh tội!”

Tôn Ánh Nguyệt cung kính dập đầu, đứng dậy.

“Đệ tử của ta, ai dám trách phạt.” 

Hai bóng người từ ngoài cửa sổ không chút dấu hiệu bay vào, một thanh một bạch, chính là Đạo Phong và Dương Cung Tử.

Dương Cung Tử đã đổi một thân trang phục, tuy vẫn là áo trắng, nhưng không đội mũ, tóc buông ở sau đầu, trên mặt phủ một cái khăn sa màu trắng, chỉ lộ ra mắt cùng mũi.

Người ngoài nhìn mà nói: chỉ có thể nhìn ra nàng là nữ tử, nhưng nhận không ra dung mạo. 

Dương Cung Tử hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Đạo Phong đi đến phía trước Tôn Ánh Nguyệt, cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi về tránh trước đi.”

Tôn Ánh Nguyệt nhìn Tiểu Cửu, không dám động đậy. 

“Không ngờ, ngươi đã thu Cửu Vĩ Thiên Hồ.” Đạo Phong nói với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Thất Vĩ, ngươi cho rằng tìm cường giả làm sư phụ, bổn vương liền không thể làm gì được có phải hay không!” 

“Đệ tử không dám.” Vẻ mặt Tôn Ánh Nguyệt sợ hãi.

“Lại đây.” Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

Tôn Ánh Nguyệt vừa cất bước, Đạo Phong đem một tay đặt tại trên vai nàng, nói với Tiểu Cửu: “Nó là đệ tử của ta, thì không phải của ngươi nữa. Trừ ta, nó không cần nghe lời bất luận kẻ nào.” 

Câu này ngữ khí rất bình thản, nhưng tràn ngập một loại uy nghiêm không thể hoài nghi.

Tiểu Cửu vừa nghe, giận quá hóa cười, yêu khí tiết ra ngoài, hình thành một vầng khí thể như ngọn lửa, đem quanh thân bao bọc lại, lạnh lùng nói: “Bổn vương giáo huấn đệ tử, cần ngươi lắm miệng, ngươi cho rằng ngươi là ai!”

Đạo Phong nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi nếu thời kì toàn thịnh, còn có sức chiến một trận với ta, nay không được. Nhưng, sự tình liên quan đệ tử của ta, ngươi nếu một lòng muốn đấu, thì cứ tới đây.” 

Một tay từ trong tay áo vươn ra, nắm Đả Thần Tiên.

Còn không lên nữa thật sự sẽ đánh nhau đó!

Diệp Thiếu Dương giữ chặt Tiểu Cửu, che ở giữa nàng cùng Đạo Phong, hướng Đạo Phong liếc ngang một cái nói: “Ngươi thật đúng là động thủ sao, nói như thế nào nữa, ngươi cũng phải nể mặt ta chứ!” 

“Bắt nạt đệ tử ta, còn nói chuyện mặt mũi gì.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã không thoải mái rồi nói: “Vậy cô ấy cũng là yêu phó của ta, ngươi muốn động vào cô ấy, ít nhất cũng phải hỏi ta một tiếng chứ, yêu phó của ta, cũng không phải mặc cho người ta bắt nạt!”

“Đều là người một nhà, tranh cái gì vậy!” 

Dương Cung Tử đứng ra hoà giải, nói với Tiểu Cửu, “Ngươi nay cũng đã nhận Thiếu Dương làm chủ nhân, chuyện trước đây, cũng bỏ qua đi, lại nói Nguyệt Nguyệt là đệ tử của Đạo Phong, xem như sư điệt của Thiếu Dương, các ngươi vẫn là người một nhà, nếu ầm ĩ lên, bảo hai huynh đệ bọn họ làm sao bây giờ?”

Tiểu Cửu vừa nghe, vẻ mặt trở nên có chút chần chờ.

Lúc này Tôn Ánh Nguyệt đi lên, hướng Tiểu Cửu hành đại lễ, cung kính nói: “Nguyệt Nguyệt là đệ tử của Đạo Phong, điều này không giả, nhưng Nguyệt Nguyệt cũng vĩnh viễn là con em hồ tộc, vĩnh viễn không dám cãi lệnh chủ thượng, thân này có chết, cũng không tiếc. Chỉ cầu chủ thượng và sư phụ mọi người đừng tranh chấp, bằng không Nguyệt Nguyệt chỉ có thể chết.” 

Diệp Thiếu Dương cũng quay đầu, đầy chờ mong nhìn Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu hít một tiếng, phất phất tay nói: “Thôi, tương lai nếu là Thanh Khâu sơn gặp nạn, chỉ mong ngươi đừng đặt mình ra ngoài.”

Tôn Ánh Nguyệt giọng điệu khẩn thiết: “Chủ thượng yên tâm, Nguyệt Nguyệt luôn ghi nhớ, mình là một thành viên của Thanh Khâu sơn!” 

Một hồi mâu thuẫn cứ như vậy hóa giải, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, lúc này mới nhớ tới chuyện nghiêm túc, hỏi Đạo Phong: “Ngươi có chuyện gì?”

“Trần Lộ có đã tới?” Đạo Phong cũng không có bất cứ lời dư thừa nào, hỏi thẳng.

“Trần Lộ... Không có, cô ấy làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói. 

“Cô ấy là quỷ phó của ngươi, ngươi kích hoạt hồn ấn một phen, xem có thể cảm giác được vị trí của cô ấy không!”

Diệp Thiếu Dương biết sự tình liên quan trọng đại, mở bàn tay trái, tìm được hồn ấn thuộc về Trần Lộ, dùng cương khí kích hoạt, đợi một hồi, không có bất cứ gì truyền lại, vì thế lắc lắc đầu.

Dương Cung Tử thở dài nói: “Khẳng định là bị bắt tới Huyền Không quan rồi, đám pháp sư này, cũng biết dùng thủ đoạn hạ lưu vậy!” 

Sau đó lại nói với Đạo Phong: “Nhưng ngươi đừng lo lắng, bọn họ hẳn là không dám làm gì cô ấy đâu.”

Hai người đều tự nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, xoay người muốn đi, Diệp Thiếu Dương nào chịu thả bọn họ đi, vội bước lên phía trước ngăn trở, kêu lên: “Không được đi!”

Dương Cung Tử đứng lại, nói với Đạo Phong: “Đúng rồi, chuyện này, có thể bảo Thiếu Dương hỗ trợ, dù sao Trần Lộ là quỷ phó của hắn, xem như có danh phận. Thật sự không được làm trợ thủ cũng tốt, các thủ hạ kia của ngươi, là tuyệt không thể đưa tới nhân gian.” 

Đạo Phong nói: “Không được, chuyện này không quan hệ với hắn!”

“Ngươi làm nhiều vì hắn như vậy, hắn làm chút việc cho ngươi lại làm sao, huống chi cái này quan hệ đến an nguy của Trần Lộ!”

Nói xong không để ý Đạo Phong phản đối, nói với Diệp Thiếu Dương: “Trần Lộ là quỷ phó của cậu, cô ấy hiện tại bị người ta bắt đi rồi, cậu có đi cứu hay không!” 

“Nói lời thừa, ai lớn mật như vậy, ngay cả quỷ phó của tôi cũng bắt!” Diệp Thiếu Dương nổi giận đùng đùng.

Dương Cung Tử nói: “Vô Cực thiên sư.”

Diệp Thiếu Dương lảo đảo, kinh ngạc nói: “Không thể nào!” 

Đạo Phong nói: “Không phải Vô Cực thiên sư, hắn sẽ không làm loại chuyện này, nhất định là Ngọc Cơ Tử cùng người của mấy môn phái nhỏ gây ra.”

Dương Cung Tử nói: “Đều như nhau cả, dù sao bọn họ là một hội.”


“Dừng dừng dừng dừng dừng!” Diệp Thiếu Dương ra sức làm động tác tạm dừng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng đánh đố nữa!” 


Dương Cung Tử nói: “Đạo Phong vốn muốn đi Long Hổ Sơn lấy một món đồ, cậu nghĩ hẳn đã biết.”


“Ngọc Thanh Phù?”


Dương Cung Tử nói: “Cậu biết, vậy tôi không vòng vo nữa, Ngọc Thanh Phù của Long Hổ Sơn, đã bị Trương Vô Sinh đưa đến Huyền Không quan, liên hợp tông sư toàn bộ giới pháp thuật, ở trên đàn tràng bảy ngày sau, cùng nhau làm phép, muốn đem Ngọc Thanh Phù phong ấn lại, ép vào trong Vạn Yêu Tháp, như vậy, Đạo Phong sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thu được nó.” 

Advertisement
';
Advertisement