Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Không thể nào, con dâu nuôi từ bé sao?” Diệp Thiếu Dương kinh hô.

“Quan hệ cái gì với con dâu nuôi từ bé, cái gì cùng cái gì.” Tứ Bảo ngây dại.

“Chính anh nói, di sương.” Nhuế Lãnh Ngọc cũng nói: “Tuyệt đối đừng nói cho tôi, anh không biết di sương là có ý tứ gì.” 

“Tôi đương nhiên biết, di sương, chính là con gái để lại ở nhân gian, coi như thị nữ ở bên mình!” Tứ Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, tiến lên vỗ vỗ bả vai Tứ Bảo nói: “Huynh đệ, ở trước kia, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi rất thiếu văn hóa.”

“Có ý tứ gì, chẳng lẽ không đúng?” 

“Di sương, là ý tứ lão bà, không phải con gái, cậu là đồ thất học!”

“Không phải? Vậy là cái gì?” Tứ Bảo trợn to hai mắt.

“Di... di hài, không đúng, di tích, di thư... Không đúng, căn bản không có từ như vậy.” Diệp Thiếu Dương gãi đầu. 


Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn: “Anh nói hắn thất học, anh cũng không sai biệt lắm, sao không có từ như vậy, di cô (1) đó.”

“Đúng đúng đúng, di cốt! Anh đã nói mà, anh chỉ là nhất thời không nghĩ ra!” Diệp Thiếu Dương một mực chắc chắn.

Nhuế Lãnh Ngọc triệt để hỗn loạn rồi. 

“Cô cô, mấy người kia líu ríu thật đáng ghét, còn cứ chỉ vào con, là ai vậy?” Tiểu cô nương kéo tay Tô Mạt, nói.

Tô Mạt lạnh lùng liếc một cái nói: “Diệp Thiếu Dương.”

“Hắn chính là Diệp Thiếu Dương sao.” Tiểu cô nương mở to mắt đánh giá, đột nhiên phát hiện cái gì, vụng trộm nói với Tô Mạt: “Cô cô, hắn không phải là người nọ cô cô luôn vẽ sao?” 

“Câm miệng, đương nhiên không phải!” Tô Mạt nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Người này không phải thứ tốt!”

“Rõ ràng đúng mà...” Tiểu cô nương còn nói thầm, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, không muốn rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương phát hiện ánh mắt tiểu cô nương này, cùng cô bé nhìn nhau một hồi, hướng cô bé làm cái mặt quỷ, tiểu cô nương cũng thè lưỡi, lúc này mới trốn tới phía sau Tô Mạt. 

Bên người có càng lúc càng nhiều pháp sư chạy tới, ở trên quảng trường đứng thành một hàng.

Mọi người đều quen biết nhau, bắt đầu tán gẫu.

Tiêu Diêu Phi mang theo Nguyên Bảo cùng một vị sư đệ cũng từ xa xa đi tới. 

Mọi người lập tức tiến lên chào hỏi.

“Tôi đi qua trước đã.” Tứ Bảo nói xong, cũng đi qua, Tiêu Diêu Phi chỉ coi như chưa nhìn thấy hắn, dùng “phúc ngữ (2)” nói chuyện với người bên cạnh.

“Hắn sẽ là đối thủ khó giải quyết nhất của Đạo Phong.” Thanh Vân Tử hạ giọng, nói ở bên tai Diệp Thiếu Dương. 

Lúc này Đạo Uyên chân nhân mang theo Trương Vô Sinh và Long Dương chân nhân cùng nhau đi tới, Thanh Vân Tử hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hai bên gặp mặt, Diệp Thiếu Dương cũng thân thiết tiến lên chào hỏi với bọn họ, sau đó nhìn thấy ba vị sư thái Nga Mi sơn, Khai Tuệ sư thái cùng sư thái ở bên chào hỏi người ta, còn lại Tĩnh Tuệ sư thái lẳng lặng đứng ở trong góc, cũng không nói chuyện với ai.

Nhuế Lãnh Ngọc kéo Diệp Thiếu Dương đi qua, cung kính hành lễ đệ tử.

“May mắn ngươi lúc ấy chưa quy y.” Tĩnh Tuệ sư thái cười nói: “Thấy các ngươi cùng một chỗ thật tốt. Trần duyên chưa hết, cho dù quy y, hôm nay chỉ sợ cũng phải hoàn tục, làm điều thừa.” 

Nhuế Lãnh Ngọc thở dài: “Chuyện tương lai ai cũng không biết, nếu thực có một ngày, còn xin sư thái hỗ trợ chu toàn.”

Ánh mắt chuyển qua trên mặt Diệp Thiếu Dương, bốn mắt nhìn nhau, Tĩnh Tuệ sư thái mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, như giếng cổ không có lấy một gợn sóng.

Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương cũng cực kỳ cung kính, sớm quên sự khinh bạc đối với nàng ở thời điểm nọ. 

“Tĩnh Tuệ, ngươi lại tới sớm rồi.” Một thanh âm nữ tử vang dội cất lên, ba người cùng nhau quay đầu nhìn, thấy là một ni cô tầm ngoài bốn mươi tuổi đi tới, bộ dáng nhìn qua là biết loại xảo quyệt độc ác nọ, Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ tới Diệt Tuyệt sư thái trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

“Thì ra là Từ Tâm sư thái.” Tĩnh Tuệ sư thái chắp tay, làm một lễ, sau khi gặp mặt thì giới thiệu cho đôi bên.

Từ Tâm sư thái, là trưởng lão Giới Luật đường Phổ Đà sơn. 

“Diệp thiên sư tuổi trẻ đã có thành tựu, lão ni đã nghe nói nhiều rồi, tiểu đồ hành tẩu giang hồ, được chiếu cố...”

Diệp Thiếu Dương nghe bà ta nói chuyện âm dương quái khí, không khỏi hỏi: “Đồ đệ của sư thái là...”

“Liễu Như Nhứ, sao, Diệp thiên sư chẳng lẽ đã quên con bé?” 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, thì ra là kẻ thù tìm tới cửa.

Khóe miệng Từ Tâm sư thái cong lên một nụ cười dữ tợn nói: “Tiểu đồ bất hảo, đắc tội Diệp thiên sư, đem nó diệt sát, cũng là trừng phạt đúng tội, thay Phổ Đà sơn ta thanh lý môn hộ, lão ni vẫn luôn muốn giáp mặt nói lời cảm tạ, lại chưa có cơ hội...”

“Không cần khách khí.” Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói bốn chữ. 

Từ Tâm sư thái trước đó cố ý nói ngược, đơn giản là một loại thăm dò, nào ngờ Diệp Thiếu Dương đường hoàng đáp lại, nhất thời có chút ngây ra.

“Hừ, Diệp thiên sư đúng là không thẹn với lòng nha.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Liễu Như Nhứ là Đạo Phong giết, ngươi có thể tính ở trên đầu ta, ta cũng không phản đối. Lúc ấy cô ta giúp Lăng Vũ Hiên, âm thầm phục kích môn nhân của ta, suýt nữa giết cô ấy, chỉ bằng một điểm này, cô ta chết chưa hết tội, nhưng sự tình cũng trôi qua rồi, ta cũng không muốn nhắc lại, ngươi nếu muốn báo thù cái gì đó cho cô ta, cứ việc động thủ là được, ta chỉ có thể phụng bồi.” 

Từ Tâm sư thái cười to hai tiếng: “Diệp thiên sư khẩu khí không nhỏ.”

“Ba ngày không đánh răng, khẩu khí là không nhỏ.” Diệp Thiếu Dương tạo thế hướng bà ta ngáp một cái.

Từ Tâm sư thái lập tức chán ghét lui về phía sau vài bước, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ mong ngày mai trên Long Hoa hội, ngươi còn có thể nói ra những lời đại nghĩa hùng hồn như vậy!” 

Nói xong phất tay áo chạy lấy người.

Tĩnh Tuệ sư thái nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thở dài.

Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy không sao cả, trong đầu hiện lên lời Thanh Vân Tử hôm qua nói nói, quả thực, trong những tông môn này ít nhất có một nửa, căn bản không phải đến trừ ma vệ đạo, không phải vì chèn ép Mao Sơn, thì vì cái gọi là báo thù. 

Nhưng đến một người cũng là đến, hai người cũng như nhau cả, Diệp Thiếu Dương cũng không để trong lòng.

Sau khi người đến đông đủ, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc trở lại bên người Thanh Vân Tử.

Thanh Vân Tử đang bưng một bát lạc rang ăn. 

“Lấy đâu vậy?” Diệp Thiếu Dương cũng nhón mấy hạt bỏ vào miệng.

“Tìm bọn họ đòi.” Thanh Vân Tử nói: “Ta tốt xấu cũng là chưởng môn, đòi chút đồ ăn vẫn phải có.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, lại nhìn nhìn Thanh Vân Tử, chỉ có một mình lão bưng bát, trong miệng nhai rôm rốp, như lão hán ở nông thôn. Thật sự không giống chưởng môn một danh môn đại phái. 

Một số pháp sư trẻ tuổi được sư trưởng mang đến tham dự, chưa từng gặp Thanh Vân Tử, nhìn một bộ dáng như vậy của lão, cũng đều ném đến ánh mắt khinh bỉ cùng kinh ngạc.

“Mời các vị sư trưởng đồng môn lên núi!”

Trương Vân cao giọng nói, sau đó cùng đám người Tô Mạt tách ra hai bên, nhường ra con đường lớn. 

“Đạo Uyên, mời mời.” Thanh Vân Tử hướng Đạo Uyên chân nhân phất phất tay, nếu dựa theo bối phận, ở đây Thanh Vân Tử bối phận cao nhất, nhưng luận tư cách từng trải cùng tuổi, tự nhiên là lấy Đạo Uyên chân nhân cầm đầu.

Đạo Uyên chân nhân nắm lấy cổ tay Thanh Vân Tử, cùng nhau lên núi với lão.


“Ăn không?” Thanh Vân Tử đem bát đựng củ lạc đưa qua. 


***


(1) di cô: con mồ côi.


(2) phúc ngữ: nói bằng bụng. 

Advertisement
';
Advertisement