Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương chạy thẳng tới lầu bốn, đi tới cuối hành lang, đứng trước phòng ngủ đang đóng cửa kia, bên trong truyền ra tiếng khóc thút thít.

Diệp Thiếu Dương dùng sức đá cửa, xông vọt vào, nhìn quanh bốn phía, giật mình phát hiện thế mà chỉ có một nữ sinh trong phòng.

Nữ sinh nhìn thấy một người toàn là máu xông vào, tưởng là cương thi, bị dọa hét ầm lên, ôm đầu co lại vào trong góc.

“Đừng sợ tôi không phải là cương thi, tôi tới để cứu cô, tôi đã giết rất nhiều cương thi!” Diệp Thiếu Dương nói rồi lau vết máu trên mặt mình để cô nhìn thấy rõ mặt mình.

Nữ sinh từ từ tỉnh táo lại, nhìn hắn thì thào nói: “Vì sao anh không sợ cương thi?”

“Bọn nó sợ tôi trốn còn không kịp chứ đừng nói tới cái này, tôi hỏi cô, Đặng Tuệ ở đâu, tại sao chỉ có một mình cô ở trong phòng?”

Lúc hỏi cái này, Diệp Thiếu Dương nghĩ rằng, nếu như lần này lại đến sai phòng, mình dứt khoát cắt cổ tự tử cho rồi.


“Đặng Tuệ… mấy người bọn họ đi ra ngoài rồi, tôi không biết là đi đâu, hôm nay tôi bị bệnh cho nên ở trong phòng.”

“À, cô có số điện thoại di động* của Đặng Tuệ hay không, gọi hỏi xem cô ấy ở đâu được chứ?” Diệp Thiếu Dương thốt ra theo bản năng.

“Di động… Gà*? Đó là cái gì?” Nữ sinh kinh ngạc hỏi.

*Điện thoại di động là “Thủ Ky”, nữ sinh này đã nghe nhầm thành “Thủ Kê”, Kê là gà.

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, đầu thập niên tám mươi đừng nói là điện thoại di động, ngay cả điện thoại bàn cũng chưa ai xài qua.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương quyết định chờ ở chỗ này: Lần trước tới tìm Đặng Tuệ cũng là ở đây, vậy nhất định lần này cô ta cũng sẽ tới đây, nhưng không biết lúc nào cô ta sẽ tới, vậy cũng tốt hơn là mình đi tìm mà không có mục tiêu gì, như thế càng tốn thời gian mà chưa hẳn là tìm được.

“Anh học ở ban nào, tôi chưa từng thấy anh, anh tìm Đặng Tuệ làm gì?” Nữ sinh nhìn Diệp Thiếu Dương chằm chằm, tò mò hỏi.

“Tôi thích cô ta.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói đại.

Nữ sinh ngơ ngác nói: “Không thể nào, anh không biết là cô ấy thích học trưởng Tiểu Vũ hay sao, khi nãy Đặng Tuệ đã bị học trưởng Tiểu Vũ gọi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa trở về.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc đến ngây người, hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Trưa nay, mấy tiếng rồi.”

Rốt cuộc Diệp Thiếu Dương cũng biết được thời gian bắt đầu luân hồi: với tình hình nơi đây, sớm lắm thì sẽ không quá giữa trưa, bởi vì bên trong không gian giam cầm này không có Hạng Tiểu Vũ, Vương Mạn Tư cũng chỉ có thể chờ sau khi tách Hạng Tiểu Vũ và Đặng Tuệ ra thì mới bắt đầu luân hồi.

Chỉ là tất cả vong hồn đều dựa theo ký ức của quá khứ mà kéo dài, cũng không biết thời khắc trọng yếu, cho nên cứ thế mà sinh hoạt…

Diệp Thiếu Dương dán linh phù lên trán nữ sinh, thu cô ta vào, một mình yên lặng chờ đợi ở trong phòng.

Đoán chừng qua một khắc đồng hồ…

Ngay lúc Diệp Thiếu Dương đang gấp gáp thì từ hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếp đó mấy nữ sinh chạy tới, Diệp Thiếu Dương thấy được Đặng Tuệ, rồi sau đó nhìn mấy người kế bên cô, cảm giác đều rất quen mặt, chính là những người đã thấy lần trước.

Như vậy xem ra lần trước mình tới khá muộn, những cô gái này đã trốn hết vào phòng, đồng thời khóa cửa lại.

Mấy nữ sinh xông vào phòng ngủ, thấy Diệp Thiếu Dương máu me đầy mình giống những người ở dưới kia, suýt chút nữa coi hắn là cương thi.

“Đừng sợ đừng sợ, tôi không phải là cương thi cũng không phải là người xấu, tôi tới tìm Đặng Tuệ.” Diệp Thiếu Dương vội vàng lùi lại, dơ hai tay lên để khiến bọn họ yên tâm, sau đó xông về phía Đặng Tuệ cười cười “Lại gặp.”

Đặng Tuệ sững sờ, cẩn thận nhìn hắn rồi cau mày nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

“Trước kia đã từng gặp nhưng cô không nhớ. Ở đây ai tôi cũng đã gặp.”

Mấy nữ sinh đều nhìn sang hắn, một người mở miệng nói: “Chớ có nói nhảm, tôi chưa từng gặp anh, Tiểu Tuệ cậu cách xa hắn một chút!”

“Cô nghĩ kỹ đi!” Diệp Thiếu Dương khoát tay, dán linh phù lên trán cô nàng, nữ sinh này ngay lập tức biến mất dưới mắt của mọi người.

Diệp Thiếu Dương không cho các cô có cơ hội giật mình, phóng linh phù ra, thu cả đám các cô vào trong linh phù chỉ chừa lại Đặng Tuệ.

Đột nhiên xảy ra biến cố, vượt xa nhận biết của Đặng Tuệ khiến cô ngây ra như phỗng, nhìn Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích.

“Đây là pháp thuật, bọn họ đã chết, cho nên bị tôi thu vào trong linh phù.”

Diệp Thiếu Dương phất phơ linh phù trong tay, nói với Đặng Tuệ, “Cô trở về từ bên ngoài, hẳn đã nhìn thấy cương thi, cô có thể tiếp nhận cương thi thì tôi nghĩ nhất định cũng có thể tiếp nhận sự thật rằng trên đời này có quỷ.”

Đặng Tuệ ngồi bệt xuống đất, thất hồn lạc phách, thì thào nói: “Bọn họ… đều đã chết?”

“Không sai, đều là quỷ hồn, bị Vương Mạn Tư nhốt ở chỗ này mà thôi.”

“Vương Mạn Tư…” Đặng Tuệ kinh ngạc, thần sắc có chút hung ác, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ngươi đến cùng là ai?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Rất nhiều chuyện cô không biết, sau này tôi sẽ giải thích hết, bây giờ tôi hỏi cô, có phải Hạng Tiểu Vũ đã cho cô vật gì hay không?”

“Học trưởng Tiểu Vũ…” Đặng Tuệ ngơ ngác, dường như thanh tĩnh một chút, nhẹ gật đầu, “Anh ấy có cho tôi một vật, kêu tôi phải giữ gìn thật cẩn thận.”

Quả nhiên là không sai!

Diệp Thiếu Dương kích động hỏi: “Đồ đâu?”

“Ở ngay đây…” Đặng Tuệ đột nhiên do dự, “Học trưởng Tiểu Vũ đã nói vật này rất quan trọng, liên quan tới tính mạng của anh ấy, bảo tôi không được đưa cho bất kỳ một kẻ nào, mặc dù tôi không rõ vì sao nhưng nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, gấp gáp tới không kiềm được “Thật ra thì Tiểu Vũ kêu tôi tới, bây giờ hắn đang cần dùng đến vật này, cho nên nhờ tôi tới lấy.”

Ánh mắt Đặng Tuệ lóe lên một cái hỏi: “Học trưởng Tiểu Vũ đâu?”

“Hắn không thể tới cho nên mới nhờ tôi tới, cô giao đồ vật cho tôi là được, tôi không còn thời gian.” Diệp Thiếu Dương vội vàng vươn tay ra.

Đặng Tuệ do dự, đột nhiên hỏi: “Học trưởng Tiểu Vũ tên tiếng Anh là gì?”

Tên tiếng Anh?

Diệp Thiếu Dương nghẹn họng nhìn trân trối, hiểu là cô nàng đang thăm dò mình, nhưng mà làm sao mình biết được tên tiếng Anh của Hạng Tiểu Vũ là gì, trong tư liệu không có mà, cho dù có thì mình nhất định cũng sẽ không nhớ được, có điều Hạng Tiểu Vũ là người Hồng Kong, là người Mỹ gốc Hoa, hình như có tên tiếng Anh khác, Đặng Tuệ không phải lừa mình.


Lập tức gãi đầu, ngập ngừng nói: “Tôi chưa từng nghe hắn nói…”


Đặng Tuệ lập tức rụt về sau, cảnh giác nói: “Ngươi ngay cả tên tiếng Anh của anh ấy cũng không biết thì làm sao anh ấy có thể giao cho ngươi vật quan trọng như vậy, ngươi đến cùng là ai?”


“Tên tiếng Anh, tôi nghĩ là…” Diệp Thiếu Dương định nói đại một cái tên, kết quả vắt hết óc cũng chỉ nghĩ được mấy tên tiếng Anh.


“Michael…” suýt chút nữa đã nói là “Jordan”, kết quả thấy Đặng Tuệ nhíu mày, hoảng hốt đổi giọng nói: “Không thì chính là Khoa Bì… Cũng không đúng, Bill… Bill là một cái khác”

Advertisement
';
Advertisement