Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, cảm thấy cái phân tích này càng có đạo lý hơn. Lúc này Tào Vũ hỏi: “Cậu nói vụ sự, vì sao phải làm như vậy, vì sao phải trà trộn đến trong chúng ta?”

Diệp Thiếu Dương nhìn ông ta một cái, nói: “Cái này phải hỏi ông, bọn họ khẳng định là nhằm vào đội khảo sát, lúc trước ống dẫn đội đến khảo sát, từng xảy ra chuyện cùng loại không?”

Tào Vũ nhíu mày nói: “Không có, tất cả đều là xảy ra sau khi xuống mộ, ở trên đường cái gì cũng không gặp được, ồ không đúng, tập kích trạm theo dõi, hình như cũng là hạt cát tạo thành người… Có thể là một loại quái vật hay không?

Diệp Thiếu Dương chưa trả lời ông ta, suy nghĩ một hồi nói: “Nhìn từ như vậy, khẳng định là cùng một vụ sư làm, có lẽ không chỉ một. Tóm lại, đối phương công kích chúng ta, tám phần là có liên quan với cổ mộ kia.”

Đoàn người vừa nghe sự kiện thần quái lúc trước, thế mà lại nhấc lên quan hệ với đích đến của bọn họ, tuy không biết nội tình, nhưng mỗi người vẫn có chút oán giận, trách cứ Tào Vũ giấu diếm tình huống.

Tào Vũ dù sao cũng là làm lãnh đạo, tố chất tâm lý rất tốt, rất nhanh trấn định, đem nội tình nói một lần với mọi người.

“Cái này thực không phải tôi có ý giấu diếm, tôi cũng chưa từng nghĩ mọi người cùng đi mạo hiểm, vốn đã mời hai vị đại sư đi thăm mộ trước, xác định an toàn đoàn người mới xuống. Không ngờ nửa đường đã gặp được loại chuyện này, nếu có ai không muốn tiếp tục khảo sát nữa, tôi có thể an bài người đưa họ trở về, thù lao đã thảo luận trước đó vẫn không thay đổi. Xin lỗi các vị.”


Đoàn người nhìn lẫn nhau, lập tức liền có mấy người tỏ vẻ muốn đi. Tào Vũ lập tức bảo Tiểu Trương đem tên của mấy người ghi lại, tỏ vẻ trời vừa sáng tìm xe đến đưa bọn họ trở về.

Còn có mấy người do dự, có người hỏi Diệp Thiếu Dương, “Nếu chúng tôi lưu lại, anh có thể cam đoan chúng tôi an toàn không?”

“Không thể.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát, “Nhưng nếu các người nghe tôi an bài, ít nhất tôi có thể làm hết sức.”

Mấy người nhìn nhau, có chút do dự.

Tào Vũ bảo bọn họ đều vào lều trại, tiến một bước thảo luận vấn đề đi hay ở. “Diệp tiên sinh cùng Tứ Bảo đại sư, hai người các cậu…”

“Các người thảo luận đi, chúng tôi cần bố trí một phen, để cam đoan buổi tối hôm nay an toàn.”

Đoàn người nghe xong lời này, nghĩ đến thủ đoạn hắn trước đó đối phó “quái vật” kia, cũng đều hơi yên lòng, theo Tào Vũ tiến vào lều trại lớn nhất, bên trong không đủ chỗ, rất nhiều người liền đứng ở bên ngoài, cùng nhau thảo luận.

Diệp Thiếu Dương đem Qua Qua triệu hồi đến, biết được nó ở phụ cận dạo qua một vòng, cái gì cũng chưa phát hiện, xem ra vu sư làm phép kia đã trốn đi.

“Trời rét lạnh thế này, có thể trốn1đi đâu chứ?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

Tứ Bảo từ trong tay hắn cầm lấy một đám tóc kia, thưởng thức ở trong tay, hít ngửi một chút nói: “Không phải nữ, hẳn là tóc nam nhân.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Cái này cậu cũng có thể ngửi ra?”

“Trên tóc nữ bình thường đều có thuốc dưỡng tóc, đều là thơm ngào ngạt, tóc này không có mùi, còn bóng dầu, khẳng định là tóc của các lão gia!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười nói: “Cậu nói nhảm ả, nơi này hoang vu dã ngoại, ai có thể mỗi ngày gội đầu, còn dùng dầu dưỡng tóc?”

Tứ Bảo nghĩ cũng thấy đúng, đem tóc dùng bật lửa thiêu hủy, nói: “Vu sư kia có thể chế tạo ra con rối tà linh độn thổ, trận pháp bình thường vô dụng, cậu thấy chúng ta cần bố địa trận, phòng bị một đêm hay không?”

“Không cần, đối phương lần này bị nhục, quá nửa không dám tới, lại nói không phải còn có Qua Qua sao.” Lập tức phân phó Qua Qua buổi tối trông coi doanh địa, dù sao nó cũng không cần ngủ.

Qua Qua bĩu môi, xem như đáp ứng.

Tứ Bảo gật đầu đồng ý, đột nhiên nhíu mày nói: “Qua Qua ngươi không ngủ phải không? Vậy lúc trước xảy ra chuyện, ngươi chưa nghe thấy?”

Qua Qua lườm hắn nói: “Ta không ngủ cũng không thể hai mươi tư giờ mở mắt chứ, ta cũng cần nhập định dưỡng linh, các ngươi đều ngủ, nơi này cũng không có TV để xem, ta nhàm chán liền nhập định, cái gì cũng không phát hiện được.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo thảo luận một hồi, cái gì cũng không thảo luận ra, lúc này thấy các đội viên kia đều đi ra ngoài, trở lại trong lều trại của mình.

Tào Vũ đi ra, sau khi trưng cầu ý kiến hai người bọn Diệp Thiếu Dương, gọi mấy binh sĩ, trước đem thi thể Y Bố Lạp Nhân vùi lấp ngay tại chỗ, ngày mai lại đưa về, xử lý hậu sự.

“Đêm nay làm sao bây giờ, có thể còn có nguy hiểm hay không?” Tào Vũ hỏi.

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Qua Qua đã bò đến trên nóc lều trại, “Có nó trông coi, sẽ không có việc gì.”

Tào Vũ nhìn các binh3sĩ đem thi thể Y Bố Lạp Nhân vùi lấp, thở dài: “Thật không ngờ vừa mới vào sa mạc ngày đầu tiên đã gặp loại chuyện này.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn họ nói như thế nào, đều trở về sao?”

“Có người trở về, có người không quay về.”

Tào Vũ nói cho hắn, những người không muốn trở về kia, đối với khoa học khảo sát đều là thật sự yêu thích, cổ mộ càng thần bí, ngược lại càng thêm khơi dậy sự nhiệt tình của bọn họ.

Diệp Thiếu Dương không hiểu loại tình cảm này, nhưng cũng có thể lý giải.

Lúc này Tôn giáo sư đi ra, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt ngược lại có chút xấu hổ, do dự một phen, vẫn đi tới, phân biệt nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo, mở miệng nói: “Hai vị có thể hay không nói cho tôi biết, trên đời này có phải thật sự có quỷ hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút cạn lời, “Hóa ra vừa rồi ông cái gì cũng chưa nhìn thấy?”

Tôn giáo sư hít một tiếng, trong mắt toát ra một tia phức tạp, “Là vì đã thấy, bởi vậy, tôi mới không dám tin tưởng, lại không thể không tin tưởng…”

Tứ Bảo nói: “Ông là nghiên cứu khảo cổ à, trước kia chưa từng xuống mộ?”

Tôn giáo sư nói: “Từng xuống không ít.”

“Thì đó, tôi không tin ông cho tới bây giờ chưa từng gặp sự kiện thần quái kiểu như cương thi.”

“Từng gặp thì từng gặp, nhưng những cái gọi là sự kiện thần quái kia, đều có thể dùng khoa học để giải thích… Cho dù khoa học hiện có không thể giải thích rõ ràng, ít nhất có cái phương hướng, cho nên tôi trước nay không tin thuyết quỷ thần, mà một màn vừa rồi nhìn thấy, lại vô luận như thế nào cũng không giải thích được.”

Tôn giáo sư có chút đáng thương nhìn hai người, “Cho nên, tôi muốn mời hai vị nói rõ cho tôi biết, trên đời này có phải thật sự có quỷ hay không. Các cậu cũng đừng tức giận, không phải tôi không tin…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không có gì phải tức giận, nếu có thể, tôi tình nguyện ông vĩnh viễn không biết trên đời này có quỷ. Nhưng đáng tiếc… Là thật sự có.”


Tôn giáo sư kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng gật gật đầu, cũng không hỏi cái gì nữa, mất hồn mất vía đi trở về trong lều trại.


Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở dài, hắn có thể hiểu loại cảm thụ đó của Tôn giáo sư, cả đời không tin quỷ thần, kết quả đột nhiên phát hiện chân tướng… Cảm giác toàn bộ tín ngưỡng hoàn toàn sụp đổ, khẳng định không dễ chịu.


Để lại Qua Qua ở trên lều trại trông coi, mình và Tứ Bảo cùng Tào Vũ cùng nhau trở lại trong lều trại, chui vào túi ngủ, bởi vì trong lòng có điều lo nghĩ, hầu như đến trời sáng mới ngủ.


Nhiệt độ chênh lệch trong sa mạc lớn đến mức quả thực dọa người, buổi tối nhiệt độ không khí thấp mặc áo khoác quân dụng cũng lạnh, nhưng sau khi mặt trời lên, nhiệt độ lập tức tăng. Đoàn người đều mặc áo sơ mi, ngồi ở trong bóng râm phía dưới lều trại.

Advertisement
';
Advertisement