Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Trí Thâm thiền sư nhẹ nhàng hít một ngụm, khen: “Nước bích tuyền Thanh Khâu sơn nấu trà, nhiều năm chưa hưởng rồi.”

Tiểu Cửu cười nói: “Đại sư nếu có rảnh, có thể thường xuyên đến nhấm nháp.”

Ở trước mặt Trí Thâm thiền sư, Tiểu Cửu biểu hiện đoan trang không mất cấp bậc lễ nghĩa, rất giống một tiểu thư khuê các, hoàn toàn không có loại bộ dáng cao không thể với tới kia khi đối với người khác.

Trí Thâm thiền sư cười cười, nói: “Nhân gian hiện tại là bộ dáng thế nào?”

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Biến hóa rất lớn, hoàn toàn khác với ngàn năm trước, ngươi bảo ta nói, ta thực sự nói không nên lời, tóm lại cái gì cũng đã thay đổi.”

Sau đó thở dài nói: “Đại sư năm đó một câu châm ngôn, chưa thể lý giải, lại là ở nhân gian bị nhốt ngàn năm, hiện hôm nay cuối cùng hiểu, nhưng ngàn1năm đã qua.”

Trí Thâm thiền sư chậm rãi nói: “Cho dù ngươi lúc ấy ngộ ra, chẳng lẽ sẽ không gặp kiếp nạn này… Cái gọi là phúc họa tương y, ngươi bị phong ấn ngàn năm, lại có thể bảo toàn, nếu là không chịu kiếp nạn này, nghìn năm qua, sao có thể không chịu kiếp nạn khác?”


Tiểu Cửu giật mình, gật gật đầu.

Ánh mắt Trí Thâm thiền sư từ trên mặt Tiểu Cửu lướt qua, nói: “Hồ vương, tiến một bước mà nói, nếu không có ngàn năm phong ấn này, ngươi sao có thể đạt được phần giai (tốt) duyên này hôm nay?”

Giai duyên? Sắc mặt Tiểu Cửu ửng đỏ, nói: “Thiền sư đã nhìn ra?”

“Ngươi mặt mang hoa đào, mi tảo xuân phong, tất nhiên là tướng tình đậu đã nở.”

Tiểu Cửu vụng trộm liếc A Tử một cái, A Tử nhớ tới một màn ở nhân gian nhìn thấy đó, che miệng cười trộm.

Tiểu Cửu thở dài, “Cũng không5có duyên phận gì đâu, dù sao… Ta cầu không nhiều.”

“Cầu không nhiều, sợ còn phải mất đi thì sao.”

Tiểu Cửu hơi kinh ngạc, vội hỏi: “Đại sư đây là ý gì.” Chợt nghĩ đến cái gì, “Đại sư, ngươi lần này đến Thanh Khâu sơn, sợ là đến vì chuyện này nhỉ, cầu đại sư chỉ điểm bến mê.”

“Phúc hề họa chi sở ỷ, là phúc hay họa, ai có thể đoán trước?”

Trí Thâm thiền sư thu liễm nụ cười, đứng dậy, hai tay chắp lại, lẩm bẩm: “Thanh Khâu sơn từng có ân với ta, hôm nay đặc biệt đến tặng một câu yết cho hồ vương: tình đáo thâm xử nhân cô độc, duyến lai duyến khứ tổng linh đình, hồn phi phách tán tùy phong khứ, thiên niên đẳng đãi nhất tràng không…”

Nói tới cuối cùng, ngữ điệu cực kỳ bi thương.

Bốn câu thơ này, cho dù không có thâm ý sau lưng, chỉ là ý tứ mặt chữ, đã trọn3đủ làm người ta lý giải, hồn phi phách tán… Công dã tràng.

Tiểu Cửu hoàn toàn giật mình. Ở một bên hầu hạ rót trà A Tử cũng bị dọa hoa dung thất sắc, không biết làm sao đứng ở nơi đó.

Qua một lúc lâu, Tiểu Cửu phục hồi tinh thần lại, nhìn Trí Thâm thiền sư hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ đây là vận mệnh của ta sao, có biện pháp nào nhương bổ không?”

“Thiên đạo vô thường, thiên đạo vô tình, có thể nào nhương bổ?”

Tiểu Cửu nói: “Ta nghe nói Đại Diễn chi đạo năm mươi, bỏ một mà biến, bất cứ chuyện gì cũng luôn có một đường sinh cơ.”

Trí Thâm thiền sư gật gật đầu, nói: “Nếu là không có sinh cơ, ta sao lại đến một chuyến này? Nói đến đây, hòa thượng ta cũng không giấu nữa, không lâu sau, hồ vương ngươi đối mặt một hồi lựa chọn, sống hay chết, lựa chọn như thế nào, tất3cả do bản thân hồ vương, nếu lựa chọn sinh, tất nhiên là gặp dữ hóa lành, tranh một đường sinh cơ.”

Tiểu Cửu nhíu mày nói: “Tự nhiên là lựa chọn sinh, nào sẽ có ai lựa chọn tử?”

Trí Thâm thiền sư lắc đầu: “Hồ vương, ta chỉ sợ ngươi đến lúc đó sẽ lựa chọn tử.”

Tiểu Cửu nghi hoặc khó hiểu.

Trí Thâm thiền sư chắp hai tay, hướng Tiểu Cửu hơi khom người, niệm tiếng phật hiệu, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra phía ngoài.

“Đại sư!” A Tử nôn nóng muốn đuổi theo ra ngoài, bị Tiểu Cửu ngăn trở. Cô biết Trí Thâm thiền sư đã nói đủ nhiều rồi, hỏi tiếp, hắn cũng sẽ không nói cái gì.

“Chủ thượng… Ngươi không cần nghĩ nhiều, có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu?” A Tử an ủi, sau đó lại cảm thấy lời này không có sức thuyết phục gì, bổ sung nói: “Cho dù là thật, đại sư không5phải cũng nói rồi, đến lúc đó còn có một đường sinh cơ, quyền lựa chọn vẫn là ở trong tay bản thân chủ thượng…”

Tiểu Cửu trầm mặc không nói, đem bốn câu nói của Trí Thâm thiền sư yên lặng niệm một lần nữa, mơ hồ nghĩ tới loại khả năng nào đó.

Có lẽ… Tất cả đều là vận mệnh định sẵn, không có cơ hội phản kháng?

Tiểu Cửu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cho dù thật là như vậy, biết rõ không thể tranh, mình cũng phải tranh một lần!

Máy bay trực thăng đáp xuống ở căn cứ, sau khi xuống máy bay, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đi lên xe việt dã, sau đó một đường hướng đông, đi vẫn là đường lúc tới, khi xe đến Đôn Hoàng, Tứ Bảo muốn đi xem đại phật, bởi vì tín ngưỡng khác nhau, Diệp Thiếu Dương đối với tất cả của phật môn tự nhiên đều không có hứng thú gì, vì4thế để Tứ Bảo đi một mình, bản thân tiếp tục ngồi xe quay về nội địa.

Ở trên đường, Diệp Thiếu Dương dùng sạc điện trên xe sạc cho di động, sau khi mở ra di động, nhìn thấy một đống wechat cùng tin ngắn nhắn lại, đều là Chu Tĩnh Như, Tạ Vũ Tình, Trương Tiểu Nhị, Lão Quách… gửi đến, đều là ân cần thăm hỏi, cũng không có việc gì.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng gửi mấy cái, Diệp Thiếu Dương xem từ đầu một chút, đại ý chính là sư phụ bệnh nặng, không đi được, không thể tới Tây Vực, bảo hắn sau khi xong việc liên hệ với cô.

Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại về, vừa vang một tiếng đã kết nối.

“Thiếu Dương, anh thế nào?” Trong thanh âm mang theo thân thiết nồng đậm.

Chợt nghe thấy thanh âm Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy cực kỳ thân thiết. “Anh mới từ La Bố Bạc đi ra, tất cả đều tốt, mọi người cũng đều không có việc gì.” Lúc nói câu này, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới Ngô Gia Đạo, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc còn chưa biết cậu ta, bởi vậy chưa nói, tính trở về lại từ từ nói với cô.

“Lúc ấy không phải nói sẵn cùng nhau hành động, sao em không tới tìm anh?”

Đầu kia ngừng một chút, nói: “Sư phụ em bệnh nặng, em không yên tâm để người khác chiếu cố, liền không đi qua tìm anh.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, nói: “Tình huống thế nào?”

“Thật ra không có chuyện gì lớn, anh không cần lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương lập tức đưa ra ý tứ muốn đi vấn an lão nhân gia, ở trước khi đến La Bố Bạc, Nhất Cốc đại sư đã bị bệnh, lúc ấy mình có việc trong người, còn chưa tính, hiện tại sự tình đã kết thúc, bản thân hắn một gã chuẩn con rể như thế nào cũng phải thăm lão nhân gia một chút.

Nhuế Lãnh Ngọc do dự một phen, cũng đồng ý. Cúp điện thoại, Nhuế Lãnh Ngọc gửi cho hắn cái địa chỉ, Diệp Thiếu Dương ngồi xe đến Ô thị, thuê phòng tắm rửa hẳn hoi một cái, sau đó ngủ mười mấy giờ, sau đó bảo Nhuế Lãnh Ngọc giúp đặt vé máy bay, bay thẳng Hạ Môn…

Từ trong sân bay đi ra, Nhuế Lãnh Ngọc đang chờ hắn.


Hạ Môn gần tháng mười, vẫn nóng bức không chịu nổi, Nhuế Lãnh Ngọc mặc một cái váy dài màu đen, trên mặt đeo một cái kính râm thật to, nhìn qua rất ngầu.


Cách thật xa nhìn thấy cô, Diệp Thiếu Dương nhất thời hưng phấn khó có thể tự giữ, bước nhanh qua, vốn muốn ôm cô, nhưng Nhuế Lãnh Ngọc nhìn qua tinh thần có chút không tốt, vì thế từ bỏ ý nghĩ, hướng cô cười cười.


Nhuế Lãnh Ngọc tháo xuống kính mát, cũng hướng hắn cười cười, cười có chút miễn cưỡng.


Diệp Thiếu Dương hoài nghi cô là vướng bận bệnh tình Nhất Cốc đại sư, tâm tình không tốt, cũng không hỏi nhiều, ở dưới sự dẫn dắt của cô đi ra khỏi thông đạo sân bay.

Advertisement
';
Advertisement