Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Lý lão bản biến sắc, vội vàng chắp tay nói: “Đắc tội, tôi vừa rồi là đang nghĩ, có phải hay không có người nói trước cho cậu vị trí phòng, cho nên Diệp tiên sinh giả thần giả quỷ, còn muốn bắt chẹt cậu một phen… Đúng vậy, con tôi ngay tại trong gian phòng này, không biết Diệp tiên sinh là làm sao nhìn ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không nói dối ông, trên người con ông có tà khí rất dày đặc, tôi ở dưới lầu đã có thể mơ hồ cảm giác được, chính là dựa vào cái này một đường tìm tới đây, sao có khả năng có sai.”

Tà khí… Lý lão bản cùng tiểu tử kia sợ hãi cả kinh, nhìn trái nhìn phải, đồng thời rút khụt khịt.

“Các người đương nhiên không cảm giác được, tà khí rất mỏng manh, ngay cả sư huynh tôi cũng không cảm giác được, các người càng không cần phải nói.”

Diệp Thiếu Dương nói xong đẩy ra cửa phòng.

Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn ánh sáng rất mỏng manh, ở giữa bày một cái giường, trên giường đắp chăn dày, phía dưới một người cuộn mình.


Thấy Diệp Thiếu Dương muốn đi vào, Lý lão bản giữ chặt hắn, do dự nói: “Con tôi từ sau khi gặp chuyện, chính là bán hôn mê, gọi nó cũng không đáp, nhưng chỉ cần có người tới gần, nó sẽ lớn tiếng hò hét, giống như rất khó chịu, cho nên tôi cũng không dám để cho người ta hầu hạ, chỉ là cách hai giờ bảo người ta đến xem nó…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu ấy tà khí nhập thể, trong cơ thể âm dương nhị khí mất cân bằng, trên thân người sống dương khí tràn đầy, tới gần bên cậu ấy, tự nhiên sẽ dẫn tới không khoẻ.”

Nói xong trực tiếp đi vào.

Quả nhiên, thời điểm cách giường còn có hai mét, người trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay dùng sức giật tóc mình, kêu lên xé tim xé phổi.

Không đợi Lý lão bản mở miệng, Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra một tấm linh phù để trống, tiến lên dán ở trên mặt người nọ, sau đó mới lấy ra bút chu sa, ở trên bùa vẽ vài nét, trước dán bùa lại vẽ bùa, là tối kỵ của đạo sĩ, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, thật sự chỉ là một bữa ăn nhẹ…

Sau khi Định Hồn Phù có hiệu lực, quả nhiên đối phương cả người mềm nhũn, ngã vào trên giường bất động.

Lý lão bản kinh ngạc một phen, lập tức tiến lên đi thăm dò hơi thở con trai, Diệp Thiếu Dương nói: “Yên tâm đi, tôi đã dùng Định Hồn Phù, tạm thời đem hồn phách của cậu ấy phong ấn lại, đối với cậu ấy chỉ có lợi không có hại.”

Lý lão bản thử ra con trai hít thở bình thường, nhất thời yên tâm, nghĩ đến tất cả vừa rồi, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, vẻ mặt đã trở nên cực kỳ cung kính, vừa muốn mở miệng nói cái gì, ngoài cửa đột nhiên có một người phụ nữ xông vào, tám phần là bị tiếng kêu lúc trước đưa tới, nhìn hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua là biết loại phu nhân bảo dưỡng rất tốt, vừa vào cửa đã ầm ĩ lên: “Ai lại đây quấy rầy con tôi!”

Liếc một cái nhìn thấy trang phục của Diệp Thiếu Dương, lập tức hiểu ra, hướng Lý lão bản quát: “Ông lại tìm đạo sĩ thần côn nào đến đây, tôi không phải nói rồi sao, những kẻ này đều là lừa tiền, ông tìm nhiều như vậy, có người nào hữu dụng!”

Lý lão bản vội vàng bồi tội với phu nhân, nói: “Vị Diệp tiên sinh này không phải thần côn, là thật sự có thần thông, vừa rồi em là không thấy…”

“Ông đó, thần côn có đầy thủ đoạn, ông đừng có tin cái này, tôi đã từ nước Mỹ mời đến chuyên gia phương diện bệnh tâm thần, buổi chiều là tới, ông tuyệt đối đừng có lăn qua lộn lại nữa!”

Lý lão bản khuyên can mãi, phu nhân chính là dầu muối không vào, tin tưởng vững chắc Diệp Thiếu Dương chính là thần côn, nói cũng rất khó nghe.

Diệp Thiếu Dương thật sự nghe không nổi, nói: “Phu nhân, muốn tôi chứng minh một phen tôi không phải thần côn hay không?”

Phu nhân mắt liếc xéo hắn, “Ngươi chứng minh đi, ngươi chứng minh như thế nào, lại là những thủ đoạn nhỏ tác quái sao?”

Diệp Thiếu Dương không đáp, đi đến bên cạnh bệnh nhân, tay phải vỗ một phát lên đầu gã, dùng sức kéo, quát: “Đi ra.”

Đem hồn phách của hắn từ trong thân thể trực tiếp kéo ra, đứng ở trước mặt, thấy mấy người đối diện vẻ mặt không hiểu, mới hiểu quỷ hồn chưa hiện hình, từ trong ba lô lấy ra một bình dịch cỏ Thất Tinh nhét vào trong bình phun sương, hướng quỷ hồn phun cao thấp một phen.

“Đây là…” Vợ chồng Lý lão bản nhìn nhìn hồn phách đứng ở trước mặt, lại nhìn nhìn người nằm ở trên giường, khuôn mặt nhất thời bị dọa trắng bệch.

Lão Quách ở một bên cười giải thích: “Diệp chưởng giáo là đem hồn phách con ông từ trong thân thể hắn đưa ra, thế này các người tin rồi chứ, cái này cũng không phải là thủ thuật che mắt gì. Pháp sư bình thường tuyệt đối không làm được, cho dù làm được, cũng không dám mạnh mẽ câu sinh hồn…”

Hai vợ chồng cả người run rẩy, hầu như đứng không vững. Tiểu tử phía sau cũng là vẻ mặt ngây dại.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới bọn họ nữa, nhìn quỷ hồn trước mắt, nói: “Tình huống ngươi là thế nào?”

Quỷ hồn đứng ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, tựa như chưa nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói cái gì.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua lão Quách, lắc đầu nói: “Thất hồn lạc phách.”

Lý lão bản vừa nghe, trong lòng căng thẳng, nói: “Có ý tứ gì?”

“Ý tứ mặt chữ. Hồn phách không được đầy đủ.” Thất hồn lạc phách từ này, thật ra chính là lai lịch như vậy.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đạo linh phù, đem hồn phách thu ở trong đó, dùng một đồng tiền Ngũ Đế bọc, làm phép cảm giác một phen, thở dài: “Quả nhiên là đánh mất thiên hồn, trách không được không thể nói chuyện.”

Đem hồn phách lại lấy ra, đưa về trong thân thể.

Một chuỗi hành vi này mây trôi nước chảy, nhìn như ảo thuật, vài người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Lý phu nhân là hoàn toàn phục rồi, nơm nớp lo sợ nói: “Sư phụ… Có biện pháp nào cứu con tôi không, bao nhiêu tiền cũng được!”

Diệp Thiếu Dương không đáp, hướng người trên giường đánh giá, chỉ thấy cả người bọc một tầng băng gạc, trong đó mơ hồ có thi khí thẩm thấu ra, nhíu mày, đưa tay muốn đi cởi băng gạc, Lý phu nhân lập tức nói: “Sư phụ, trên người con tôi… Rất dọa người, ngài chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Cái này còn cần chuẩn bị trong lòng, mình hình ảnh khủng bố nào chưa từng thấy?

Diệp Thiếu Dương cười cười, đem chăn hoàn toàn vạch ra, đảo qua cao thấp, vị Lý thiếu gia này toàn thân quấn đầy băng gạc, bọc như xác ướp, đại bộ phận băng gạc đều bị vệt nước màu vàng thấm ướt, phát ra một mùi hỗn hợp mùi thối cùng mùi thuốc.

Hỏi mới biết, băng gạc này là bác sĩ bảo quấn, bên trong có thuốc chất kháng sinh loại giảm sốt, nói là dùng băng gạc quấn, có thể duy trì dược tính, ba giờ đổi mới một lần.


Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách hỗ trợ, đem Lý thiếu gia đỡ dậy, tìm được đầu băng gạc, bóc ra từng tầng một. Vốn Diệp Thiếu Dương là có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy thân thể Lý thiếu gia, da đầu không khỏi cũng phát tê, không phải khủng bố bao nhiêu, mà là ghê tởm…


Trên làn da Lý thiếu gia từ cổ trở xuống hầu như đầy bọt nước, rậm rạp, người ta nhìn mà nổi da gà khắp người, có loại xúc động nhịn không được muốn đem những bọt nước đó chọc thủng. Có một số bọt nước quả thực đã thối rữa, hướng ra bên ngoài chảy nước mủ màu vàng.


Lý phu nhân nhìn thấy một màn như vậy, khóc ngay lập tức, che miệng cố cứng rắn nói: “Buổi sáng còn chưa có nhiều như vậy, chỉ tới ngực, hiện tại sắp đến cổ rồi…”


Diệp Thiếu Dương chịu đựng mùi thối, lui về phía sau hai bước, lão Quách cũng ghé lên, nhíu mày nói, “Cái này không phải cổ độc.”

Advertisement
';
Advertisement