Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương đang vẻ mặt ngây dại nhìn một màn này, đột nhiên một cái tay từ phía sau tím áo hắn, hướng dưới núi bay đi.

Thì ra là tới cứu mình!

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, quay đầu nhìn là ai, nhìn qua, lại kinh ngạc ngây người.

“Ngươi!”

“Lão đại, ngươi không sao chứ.” Đối phương nở nụ cười, điên cuồng lướt đi không ngừng.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, thất thanh nói: “Mộc Tử, sao là ngươi!”

Hắn vốn tưởng cứu mình sẽ là Đạo Phong hoặc là môn nhân nào của mình, không ngờ… lại là Mộc Tử mất tích đã lâu!


Hắn sao có thể xuất hiện ở nơi này? Mộc Tử mỉm cười, “Lão đại, người đã sắp quên ta nhỉ.”

“Sao có thể!” Diệp Thiếu Dương kêu lên, “Ta vẫn luôn bảo Chanh Tử bọn họ tìm người khắp nơi, nhưng tìm mãi không thấy, trong m Dương ti, ta vẫn để lại vị trí cho người, nói đi ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”

Đối với Mộc Tử, trong lòng Diệp Thiếu Dương là có một chút áy náy, bởi vì gã là tinh huyết của mình hồi sinh, bề ngoài lại giống mình, chính là vì một điểm này, hắn biết Chanh Tử bọn họ đối với gã thật ra là có chút không thích, ít nhất Mộc Tử ở giữa bọn họ, có chút cảm giác không hợp nhau.

Diệp Thiếu Dương vẫn luôn biết, chính là vì cảm nhận được một điểm này, Mộc Tử mới sẽ chủ động rời đi, bởi vậy vừa gặp mặt, giải thích qua với gã một phen.

“Ta..” Mộc Tử quay đầu nhìn thoáng qua mấy đệ tử Lê sơn còn giãy dụa trong phong ấn, nói, “Tình huống rất nguy hiểm, lão đại, ta mang người rời khỏi nơi này trước, tìm chỗ an toàn nói sau.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Chúng ta không phải nên đi tìm Đạo Phong bọn họ sao?”

“Không, bọn họ ở trên núi đã đánh nhau rồi, ta cứu người trước đã rồi nói sau.”

Mộc Tử dẫn theo hắn trực tiếp chạy vội xuống núi, hướng phía rừng rậm trong núi chui vào.

“Oanh…”

Hai người một nam một nữ bố trí ra bát quái phù văn, bị Đạo Phong thoải mái đánh vỡ, đi thẳng đến Lê sơn lão mẫu đứng ở phía trước đại điện đỉnh núi. Nhạc Hằng theo sát sau.

Tiểu Mã đã thông qua nhẫn Tuyết Hoa Mã Não cảm giác được phương vị của Diệp Thiếu Dương, mang theo Dương Cung Tử lao đi.

Dương Cung Tử ở phía trước mở đường, đã dùng ra sáu đạo hỗn độn chân khí, vờn quanh bên người, cũng không giết người, chỉ bảo vệ bản thân với Tiểu Mã, khiến các đệ tử Lê sơn dọc theo đường đi đều không thể tới gần người, tranh thủ có thể nhanh một chút đuổi tới chỗ Diệp Thiếu Dương bị nhốt, đem hắn cứu ra.

Dưới núi, Tiểu Cửu mang theo Tôn Ánh Nguyệt đứng ở ngoài sơn môn, khẩn trương siết chặt hai nắm tay, gắt gao quan sát một màn trên núi.

Bọn họ chưa lên núi, bởi vì đây chính là kế hoạch Lâm Tam Sinh trước đó đặt ra: Đạo Phong thủ công, mục tiêu là bám trụ Lê sơn lão mẫu, Nhạc Hằng giúp hắn đối phó đệ tử còn lại. Dương Cung Tử mở đường Tiểu Mã cảm giác vị trí Diệp Thiếu Dương, đi cứu người…

Tiểu Cửu và Tôn Ánh Nguyệt bởi vì thân phận, không quá tiện đối đầu chính diện cùng Lê sơn, bởi vậy ở lại dưới núi, nhưng làm như vậy nguyên nhân càng quan trọng hơn là đề phòng thể lực khác đến giải cứu.

Nếu thật sự có thể lực khác chạy tới, lấy thân phận Tiểu Cửu, ít nhất có thể chấn trụ đối phương, cũng có thể dùng đối thoại để kéo dài thời gian, thật sự không được thì đánh, cũng tốt hơn để bọn họ lên núi giáp công Đạo Phong.

Tôn Ánh Nguyệt ở lại bên cạnh cô, không phải là làm trợ thủ, mà là nếu sự tình thực phát triển tới mức có thể lực khác cuốn vào, hơn nữa dưới tình huống không đánh không xong, như vậy ở thời điểm Tiểu Cửu bám trụ bọn họ, Tôn Ánh Nguyệt có thể về Thanh Khâu Sơn tìm viện binh.

Mỗi một bước đầu cân nhắc chu toàn, toàn bộ kế hoạch nhìn qua như áo trời không đường chỉ. Nhưng Tiểu Cửu vẫn rất lo lắng trong đó xảy ra biến cố gì, bởi vậy đặc biệt khẩn trương.

Hai vị đệ tử đều tự cầm kiếm, bố trí một kiếm trận, đến đối phó Đạo Phong, Đạo Phong phá trận xuyên qua, đem bọn họ để lại cho Nhạc Hằng, Nhạc Hằng lấy một địch hai, lập tức phát hiện đối thủ rất khó chơi, lập tức hai tay chắp chữ Thập, trong cơ thể lập tức có lửa bay ra, ở không trung tổ hợp thành một con chim nước thật lớn, ở trong trời đêm ảm đạm đặc biệt chói mắt.

Hót dài một tiếng vang dội, tước điều vỗ cánh, hướng hai vị đệ tử lao xuống đi xuống.

“Chu Tước!!” Lê sơn lão mẫu thấy một màn này, cũng chấn kinh một phen, nhìn Nhạc Hằng hóa thân Chu Tước, nói: “Ngươi là Khổng Tước Minh Vương chuyển thế?”

“Thế gian không có Khổng Tước Minh Vương, chỉ có Nhạc Hằng ta!”

Lê sơn lão mẫu còn muốn nói gì, Đạo Phong đã xuyên qua tầng tầng phong tỏa, đi tới, trước đại điện có mấy chục bậc thang, Đạo Phong đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn Lê sơn lão mẫu, hỏi: “Ngươi có phải Thanh Ngưu chuyển thế hay không?”

Lê sơn lão mẫu khẽ cười nói: “Phải thì sao?”

“Nếu phải, thì theo ta ứng kiếp, Chu Tước Bạch Hồ, Thanh Ngưu Huyền Vũ, chỉ thiếu một mình ngươi.”

Lê sơn lão mẫu cười lạnh: “Đạo Phong, người cho rằng ngươi là loại người nào, ngươi cũng muốn khống chế ta?”

Đạo Phong không để ý tới, vẫn như cũ hỏi bà ta: “Ngươi có phải Thanh Ngưu hay không?

Lê sơn lão mẫu nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ta có phải Thanh Ngưu hay không, không quan trọng, chỉ sợ người tìm bốn người chúng ta, cũng vì ứng kiếp nhỉ?”

Đạo Phong chưa lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.

“Đạo Phong, người ra sức hỏi ta có phải Thanh Ngưu hay không, ta cũng muốn hỏi người một câu, ngươi… Có phải chuyển thể quý đồng hay không?”

Đạo Phong hơi ngẩn ra.

Lê sơn lão mẫu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi rốt cuộc là muốn ngăn cản thiên kiếp, hay là muốn thúc đẩy thiên kiếp? Giết bốn người ứng kiếp, thiên hạ liền không ai có thể ngăn cản kiếp số. Đạo Phong, người tính toán vậy không tệ đâu.”

Đạo Phong thở dài trong lòng, lại không sao nói ra chân tướng.

“Nhiều lời vô ích, Đạo Phong, người cho rằng Lê sơn ta là địa phương nào, người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?” Lê sơn lão mẫu xắn tay áo, dỡ mái tóc dài, từ bên cạnh bẻ xuống một cành cây lê, vung lên ở trước mặt, bắt đầu làm phép.

Mỗi một lần vung cành cây, liền sẽ sinh ra một luồng kinh lực cường đại, chồng chất lên, tựa như một cơn lốc, đem cây lê hai bên đại điện thổi rung lên, vô số hoa lệ từ đầu cành bay xuống, bị con lốc cuộn lên, quay quanh Lê sơn lão mẫu xoay tròn, tràng cảnh rung động đến cực điểm

Nhạc Hằng đấu pháp với hai đạo sĩ, rút thời gian nhìn bên này, cười nói: “Nếu thánh mẫu người trẻ đi mấy chục tuổi nữa, cảnh này sẽ cực kỳ đẹp.”

Lê sơn lão mẫu hiển nhiên không có thời gian nói giỡn với hắn, vững cành cây, cuốn lên vô số hoa lê, hướng Đạo Phong rợp trời rợp đất quạt tới.


Đạo Phong đúng thăng bất động, nâng tay phải, lòng bàn tay bay ra ba đạo hào quang vàng, tím, lam, phân biệt treo lơ lửng đỉnh đầu cùng hai bên bả vai, hình thành một vách ngăn vô hình, chặn cơn bão hoa lê điên cuồng tiến công.


“Tam Thanh Quỷ Phù..” Lê sơn lão mẫu nhìn hào quang ba màu, trong miệng lẩm bẩm, lộ ra vẻ mặt si ngốc. Bà ta đối với chuyện Đạo Phong tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù cũng không giật mình, Đạo Phong lúc trước đại náo nhân gian Huyền Không quan, cướp đó là Ngọc Thanh Phù trong Tam Thanh Quỷ Phù, chuyện này mọi người đều biết.


Nói đến cùng, vẫn là vì Tam Thanh Quỷ Phù tự tại trong đạo môn, có địa vị cực kỳ đặc thù, cho dù là Lê sơn lão mẫu bà ta, lúc trước ở nhân gian cũng chỉ từng nghe nói mà thôi, chưa có cơ hội thật sự nhìn thấy.


Cảnh tượng trước mắt, ở trong mắt người khác không có gì kinh tâm động phách, bản thân Lê sơn lão mẫu lại thiết thân cảm nhận được uy lực của Tam Thanh Quỷ Phù, trong lòng cũng rung động không thôi.

Advertisement
';
Advertisement