Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Lập tức cũng không quản Diêu Mộng Khiết chết sống, vội vàng vẽ một đạo Dân Hồn Phù, từ trên đầu Trương Tiểu Nhị giật xuống một lọn tóc, bọc ở bên trong, sau khi niệm chú, hòa thành nước bùa, cho Trương Tiểu Nhị uống vào, hai tay cầm mạch môn của cô, bắt đầu tụng niệm Quỷ Hồn Chú.

Phương pháp chiêu hồn, chỉ đạo môn mà nói, ít nhất có mấy chục loại, bởi vì mỗi một loại tình huống châm chích cũng khác nhau, hiệu quả tốt nhất tự nhiên là vạch ra vong hồn, đốt bùa làm

phép, đem hồn phách cầu đến. Nhưng trước mắt thứ nhất không đủ thời gian, thứ hai tài liệu cũng không cho phép.

Niệm xong một lần Quỷ Hồn Chú, Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, thần thức tiến vào trong cơ thể Trương Tiểu Nhị, thông qua hồn lực nối liền giữa ba hồn bảy vía của cô, nháy mắt cảm giác được chỗ hai đạo hồn phách mất đi, tựa như bị cái gì bắt được, thế mà lại đang không ngừng di động.

Diệp Thiếu Dương lớn tiếng hô: “Qua Qua!”

Qua Qua nghe thấy hắn lớn tiếng kêu, biết nhất định có việc gấp, vội vàng bỏ lại đối thủ, tung người chui vào nhà gỗ.

“Hướng Đông Bắc, xa khoảng trăm mét, có người bắt hồn phách Tiểu Nhị, ngươi mau đi qua, ít nhất bám trụ!”

Qua Qua sửng sốt một chút, lập tức bay qua.


Khi Diệp Thiếu Dương nói chuyện, bản thân cũng nhảy ra cửa sổ, thi triển Lăng Không Bộ, liên tục chạy như điên, nhưng Qua Qua là Thập Nhị Niên Thiên, dù sao biết bay, ở trên tốc độ Diệp Thiếu

Dương dù sao không bằng. Diệp Thiếu Dương khi xuyên qua trong rừng rậm, chợt nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau, kết quả vừa chui ra khỏi rừng rậm, liền nhìn thấy một tên người sói hương bên này chạy tới như bay, đầu mặt đều là máu, Qua Qua ở phía sau đuổi theo không bỏ.

“Lão đại, chính là hắn!” Qua Qua lớn tiếng kêu.

Kẻ này hẳn là hoảng hốt không chọn đường, muốn đào tẩu, kết quả không ngờ vừa lúc va vào Diệp Thiếu Dương, ngây ra một phen, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên cũng không khách khí, Câu Hồn Tác trực tiếp quét ngang qua, vừa lúc móc lấy cổ hắn, dùng sức lôi kéo, đem người sói kéo ngã ở trên mặt đất, kết quả người sói này phản ứng cũng nhanh, lập tức bò dậy, túm xích sắt hai cái, phát hiện không làm được, dứt khoát dùng ra man lực, hướng tới đối diện chạy vội, khí lực còn rất lớn, thiếu chút nữa đem Diệp Thiếu Dương kéo ngã xuống đất.

Qua Qua huyễn hóa ra chân thân Thập Nhị Niên Thiền, vỗ cánh, hình thành một cơn lốc cường đại, đem người sói húc ngã ở trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương mắt thấy người sói muốn bò dậy một lần nữa, vội vàng đem Câu Hồn Tác móc lên một thân cây ở gần, không đợi có một bước động tác tiếp theo, người sói đã bò dậy, hai móng vung trên không xé nát thể công của Qua Qua, bật nhảy tại chỗ, chỉ nghe một tiếng Rắc, thân cây to như hông một người thế mà bị giật gãy! Hướng tới xa xa chạy vội.

Qua Qua lập tức tiến đến ngăn trở.

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đuổi theo, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “Đoàng” vang lên, trên gáy người sói phun ra một dòng huyết tương, quay cuồng ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn,

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Nhuế Lãnh Ngọc, hai tay cầm một khẩu súng lục màu bạc, nòng súng còn bốc khói.

Nhuế Lãnh Ngọc phỉ thân tới, giày cao gót đạp cổ người sói, lấy ra một con dao găm màu bạc, đâm vào trong đầu người sói, người sói giãy giụa hai cái, bất động.

Nhuế Lãnh Ngọc lại dùng dao găm phân biệt đâm thủng hai tròng mắt đỏ như máu của người sói.

Diệp Thiếu Dương xem buồn bực, hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Lời đồn người sói trước khi chết ánh mắt có độc, có thể truyền bá một loại ám năng lượng, có thể khiến người hắn nhìn chằm chằm biến thành người sói.”

“Có chuyện này?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Lúc trước anh giết người sói cũng chưa làm như vậy nha.”

“Anh là linh tiên, cái gì có thể làm bị thương anh!”

Nhuế Lãnh Ngọc một tay đè ngực người sói, trong miệng niệm không biết chú ngữ gì, nhẹ nhàng đem tay nhấc lên, hai hư ảnh bị cô nhấc ra, đứng ở trên thân người sói, giống nhau như đúc, đều là Trương Tiểu Nhị.

Trái tim Diệp Thiếu Dương hoàn toàn buông xuống, dùng linh phù đem hồn phách Trường Tiểu Nhị thu lại, sau đó cùng nhau chạy về phía sau.

“Bên kia thế nào rồi, em sao lại tới đây?”

“Em đã giết một con quỷ hút máu hầu tước, kẻ còn lại chạy, Tứ Bảo đã đuổi theo.”

Hiện tại không phải lúc thảo luận, Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi nhiều, một hơi chạy về đất trống trong rừng, quả nhiên, Eva cùng mấy nữ tu sĩ đã lui đến chung quanh nhà gỗ, đem nhà gỗ vây lại nhiều vòng, bọn quỷ hút máu cùng người sói đã không thấy nữa, chỉ còn lại có mấy thi thể nằm trên mặt đất.

Trong thi thể còn có hai nữ tu sĩ.

Diệp Thiếu Dương cũng không nhìn nhiều, vào nhà gỗ, đem hai đạo linh phụ bám vào hồn của Trường Tiểu Nhị dán ở trên đầu cô, niệm một lần chú ngữ, vỗ một phát ở trên đầu cô, bóc linh phù.

Trương Tiểu Nhị chậm rãi mở mắt, ánh mắt mờ mịt dần dần tập trung tiêu cự, dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, suy yếu gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Sau đó mắt chuyển động, dần dần nhớ đã xảy ra cái gì, bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ, em không phải đã chết rồi chứ!”

“Em đã chết, đây là âm phủ.” Diệp Thiếu Dương nhéo mặt của cô một cái, cười cười, “Không sao rồi.”

Lúc này mới xoay người nhìn Diệu Mộng Khiết.

Eva đang cho Diêu Mộng Khiết uống không biết nước thuốc gì. Diệp Thiếu Dương nhớ tới mình sau khi đến, vẫn luôn chăm sóc Trường Tiểu Nhị, còn chưa nhìn tới Diêu Mộng Khiết một cái, không khỏi có chút băn khoăn, vì thể đi đến bên cạnh Diêu Mộng Khiết, hỏi Eva: “Cô ấy thế nào rồi?

“Không sao.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy cô cho Diệu Mộng Khiết uống là một loại nước thuốc màu đỏ, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thánh thủy trộn dịch hoa hồng.”

Diệp Thiếu Dương không hiểu vu thuật tây phương, cũng không hỏi nhiều.

Diệu Mộng Khiết sau khi uống xong nước thuốc, ho khan vài tiếng, mở mắt, dùng sức hít một hơi, ánh mắt lưu chuyển, dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Thiếu Dương ca, anh tới tôi an5tâm rồi.”

“Cô không sao?”

Diệu Mộng Khiết lắc lắc đầu, ngồi dậy, quay đầu nhìn Trường Tiểu Nhị, nói: “Xin lỗi liên lụy cô rồi.”

“Không sao cả, tôi rất ổn.” Trương Tiểu Nhị tuy còn có chút suy yếu, nhưng tinh thần đã khôi phục.

Diệp Thiếu Dương vỗ ở đỉnh đầu cô một cái, “Thiếu chút nữa đã chết, còn nói không có việc gì!”

Thấy mọi người đều không sao, vì thế hỏi Diêu Mộng Khiết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

“Nơi này không an toàn, chúng ta trở về nói sau.” Diêu Mộng Khiết năn nỉ Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không có vấn đề, vì thế đoàn người cùng nhau đi ra, Diệp Thiếu Dương kiểm tra một phen nhà gỗ, phát hiện bên trên hai cái cửa sổ đều quấn không ít dây đỏ, còn dán linh phù, tuy linh phù đã nát, nhưng bên trên mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết phù văn.

“Huyết Tinh Phù. Đây là ai làm?”


“Em cùng Tiểu Manh, mỗi người về một tấm, chỉ đỏ cũng là chúng em bố trí, cũng kiên trì một hồi lâu đó, bằng không sư phụ anh có thể không nhìn thấy bọn em được rồi.Trương Tiểu Nhị vẻ mặt kiêu ngạo nói.


Diệp Thiếu Dương lườm có một cái, “Em là đồ đệ của anh, cô ấy là sư muội của anh, có thể sử dụng Huyết Tinh Phù có gì ngạc nhiên! Không biết dùng mới mất mặt!”


Trương Tiểu Nhị bất mãn bĩu môi.


Trong đầu Diệp Thiếu Dương thật ra vẫn có chút kinh ngạc, Huyết Tinh Phù không phải linh phụ bình thường, cần đem người làm phép đâm rách ngón giữa, dùng đồng tử mi đánh thức phù văn, như vậy mới có thể phát huy ra đủ pháp lực.

Advertisement
';
Advertisement