Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Lần này quỷ binh đến phạm không ít, nghe nói còn có mấy nhân vật lớn.” Trần Lộ nói với mọi người, cô bây giờ ở Phong Chi Cốc chuyên môn phụ trách phương diện tình báo, cũng làm tận tâm hết phận sự, “Cách Bạch Vân thành nhiều nhất chỉ mấy chục dặm, trong chốc lát là tới, Đạo Phong anh mau phái người nghênh chiến đi.”

Dương Cung Tử nói: “Xem ra thật sự là hành động quy mô lớn, cũng khó trách, theo chúng ta quật khởi, lại không chịu bị bọn họ hợp nhất, đã trở thành địch nhân lớn nhất của Thái m sơn trừ âm ty, bọn họ gần đây muốn đẩy chiến tuyến lên, khẳng định muốn đem chúng ta khai đao.”

Đạo Phong chưa lên tiếng, hắn cũng biết Thái m sơn lần này là vì sao mà đến: Bạch Vân thành là một tòa thành lớn nhất của Phong Chi Cốc, hơn nữa vị trí ở tận cùng phương Bắc, bên này tuy còn chưa tính là phạm vi thể lực trực tiếp của Thái m sơn, dù sao cũng là cách bọn họ gần nhất, xem như uy hiếp trực tiếp nhất, Thái Âm son rốt cuộc không ngồi yên được nữa.

Cũng chính là vì duyên cớ này, hắn mới sẽ xuất hiện ở đây, các thủ lãnh Phong Chi Cốc cũng đều ở đây, mọi người cùng nhau thương lượng đối sách, tất nhiên phải giữ được Bạch Vân thành.

“Quỷ tướng đầu lĩnh là ai?” Đạo Phong hỏi.

Trần Lộ nói tên mấy người.


“Ngọc Diện La Sát!!” Tiểu Mã vừa nghe cái tên này, từ trên vương tọa của thành chủ lập tức nhảy dựng lên. “Ta đi ta đi, ta dẫn đội, đi đem cô ta bắt tới!”

Trần Lộ nhíu mày nói: “Cậu kích động như vậy làm gì, cậu quen cô ta à?”

“Lần trước giúp Tiểu Diệp Tử Đánh Bạch Khởi, Ngọc Diện La Sát này từng đi, từng bị bổn vương đùa bỡn, hắc hắc, một em gái rất thú vị… Tôi vẫn luôn muốn cô ấy bắt về làm áp trại phu nhân. Lần này thật sự là đưa lên tận cửa rồi!” Trần Lộ cả giận nói: “Cái gì áp trại phu nhân, chúng ta đây không phải hàng thổ phi!”

“Khụ khụ, thành chủ phu nhân, đều giống nhau đều giống nhau. Đạo Phong, ta đi nha!

Đạo Phong nói: “Trận này không phải là nhỏ, trừ Cung Tử, các ngươi đều đi đi. Vốn ta nên tự mình đi, nhưng ta không có thời gian nữa.”

Đoàn người đều hiểu hắn nói không có thời gian là có ý tứ gì, đối với Đạo Phong mà nói, có một số việc quan trọng hơn so với dẫn quân xung phong nhiều.

Đám người Tiểu Mã bắt đầu chỉ định kế hoạch chiến đấu, Đạo Phong nghe xong một hồi, đi về phía sau cung điện, trên đường nhẹ nhàng lắc đầu.

Dương Cung Tử đuổi theo, nói: “Lắc đầu làm cái gì?”

“Cái gọi là chiến thuật của bọn họ, rối tinh rối mù!” Cũng ổn cả, quy củ quá, chính là thật sự không có nét nào thần kỳ cả, cũng may đối phương cũng luôn là như thế, thực lực cứng đối cứng, không có mưu kế gì đáng nói.”

Hai người đi về phía sau cung điện, đồng thời trò chuyện.

Đạo Phong nói: “Anh nghe nói Thái m sơn có mấy đại quân sự, sao anh đến nay một tên cũng chưa gặp được?”

Dương Cung Tử tự nhiên không biết, cảm thán nói: “Quả thật, một quân sự tốt so với cái gì cũng quan trọng hơn. Chúng ta bên này chính là… Đáng tiếc Kiến Văn đế lệ khí quá nặng, gần đây lại dốc lòng tu luyện đế vương tâm thuật, bằng không hắn có thể đảm nhiệm.”

Đạo Phong lắc đầu nói: “Hắn là hoàng đế, có thể cầm lái, phương diện chiến thuật cụ thể, hắn là không được, anh cần là một quân sự bày mưu nghĩ kế Lâm Tam Sinh kiểu đó.”

Dương Cung Tử nói: “Em cũng nghĩ đến hắn, anh không phải đã nói với Thiếu Dương, tìm cậu ấy qua đây hỗ trợ sao, chính cậu ấy cũng vui vẻ.”

Đạo Phong đứng lại, nói: “Đúng rồi. Chờ chuyện quyết đấu kết thúc, anh mời hắn tới đây làm quân sự.” Dương Cung Tử yên lặng gật đầu, tuy hắn cùng Lâm Tam Sinh không có nhiều sự cùng xuất hiện, không quá hiểu biết, nhưng đã là người bên cạnh Diệp Thiếu Dương, tất nhiên là có thể tin được.

Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc của cung điện, tới trong vườn hoa phía sau.

Vườn hoa rất lớn, các loại đá núi kỳ quái, hành lang vách tường chạm trổ, hoàn toàn là mô phỏng phong cách kiến trúc thời đại Minh Thanh của nhân gian, nhưng không chỉ vì cung nhân thưởng thức, nơi này trồng hoa cỏ các thứ đều là dị chủng Quỷ Vực tìm đến, có thể không ngừng phóng ra linh khí tà vật tu luyện cần, bị Đạo Phong dùng phù trận phong tỏa lại, ở nơi này tu luyện bất cứ quỷ thuật tà thuật nào, tốc độ tu vi tăng lên đều vượt qua bên ngoài.

Vườn hoa này bình thường phong tỏa lại, xem như cấm địa của Bạch Vân thành, trừ Đạo Phong và đám thủ lĩnh, cho dù là mười hai môn đồ, chưa được cho phép cũng không thể đi vào.

Nhưng giờ này khắc này, có một lão giả mặc áo vải dài màu lam đang ở trong vườn hoa, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, không biết đang đùa nghịch cái gì.

Ở phía sau hắn cách đó không xa, một công tử áo gấm đúng, nhưng quần áo trên người đã rách không chịu được, trên tay áo còn rách một vết thật dài, lẳng lặng nhìn lão giả ngồi ở trên mặt đất đùa nghịch vật nào đó.

Đạo Phong và Dương Cung Tử đi qua.

Đạo Phong nhìn bộ dáng quần áo tả tơi, tóc tán loạn của Nam Cung Ảnh, nói: “Đánh thua sao?” “Nếu thua, ta đã không thể ở đây.” Nam Cung Ảnh nói, “Không thua không thắng, đối phương rất mạnh, chuyến này không uổng.” Đạo Phong nói: “Cho nên người là đến nói lời cảm tạ sao?”

Nam Cung Ảnh không để ý tới hắn, nói: “Ta tới là muốn hỏi Thanh Vân tổ sư một vấn đề.”

“Hỏi cái gì?”

“Đã hỏi.”

Lấy tính cách Đạo Phong, tự nhiên không có khả năng đi truy hỏi hắn đã hỏi cái gì, đối với bất cứ chuyện gì không liên quan mình, hắn đều không nhấc lên nổi hứng thú quá lớn.

Nam Cung Ảnh cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Đạo Phong nói: “Chờ chút, Thái m sơn đến xâm phạm, trong đó có một đối thủ, Tuyết Ma, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú.”

Nam Cung Ảnh đứng lại, cười lạnh, “Ngươi quá xấu rồi, người biết rõ A Tu La tộc ta, cùng Thái m sơn xưa nay không phạm lẫn nhau chút nào.”

Đạo Phong nói: “Biết, các người giống với đám Phật Đà kia, co đầu rút cổ ở Vô Lượng Giới, luôn luôn không hỏi chuyện Quỷ Vực.” Nam Cung Ảnh lắc đầu: “Khích tưóng vô dụng với ta.”

“Chưa nói hữu dụng, người đi đi.”

Nam Cung Ảnh đi về phía trước vài bước, đứng lại, nói: “Tuyết Ma ở đâu?”

“Cách Bạch Vân thành còn có mấy chục dặm, trong chốc lát là tới.” Đạo Phong nói, “Ngươi nghĩ cho rõ, đừng đem gia tộc các ngươi kéo xuống nước.” Nam Cung Ảnh nói: “Ta chỉ là tìm hắn quyết đấu, không liên lụy thể lực sau lưng thân phận của mình.”

Dương Cung Tử chen vào một câu: “Hy vọng Tuyết Ma cũng nghĩ như vậy.”


“Hắn nghĩ như thế nào, ta không quản được.” Nam Cung Ảnh nói xong, đi ra ngoài.


Dương Cung Tử nhìn bóng lưng Nam Cung Ảnh, nói: “Tên võ si này, cũng là khó gặp.” Sau đó nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, em vẫn luôn có cái nghi vấn, nhắc tới Nam Cung Ảnh thích khiêu chiến cường giả, vì sao không đi Thanh Minh Giới khiêu chiến Lê son lão mẫu, hoặc là ở âm ty tìm Chung Quỳ, thậm chí Địa Tàng vương?”


Đạo Phong nói: “Nam Cung Ảnh muốn khiêu chiến cường giả, không phải là loại thành danh đã lâu kia, hắn chỉ khiêu chiến thành danh mấy chục năm gần đây, hoặc là tà vật thần bí chưa từng gặp.” Dương Cung Tử nhíu mày nói: “Vì sao?”


“Hắn chỉ là vì chứng minh bản thân là… Dùng một câu hiện đại của nhân gian mà nói, gọi là Đại Tân sinh, hắn muốn chứng minh mình là mạnh nhất trong Đại Tân sinh.” Thanh Vân Tử còn đang đùa nghịch thứ gì đó trong tay, không quay đầu lại nói, “Trừ phi hắn thật sự trở thành cường giả số một trong Đại Tân sinh, nếu không hẳn là sẽ không động thủ đối với các lão gia hỏa, ví dụ như ta.”

Advertisement
';
Advertisement