Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Thành viên Liên Minh Tróc Quỷ vây quanh Diệp Thiếu Dương, đứng thành một vòng, cùng Đạo Phong dẫn dắt môn nhân Phong Chi Cốc triển khai giằng co, vẻ mặt hai bên đều có chút quái dị.

Lão Quách thấy tình cảnh này, vội vàng nhảy đến giữa, nói: “Các ngươi đừng vậy chứ, đều là người một nhà, tuyệt đối đừng đánh nhau, bằng không tiêu hao đều là lực lượng của mình.”

Dương Cung Tử cũng tới bên cạnh Đạo Phong, ghé tai hắn nói: “Không ổn, cho dù anh không phải quỷ đồng, anh giết nhiều người như vậy của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thả anh đi, nhiều nhất là muốn để chúng ta tiêu hao lẫn nhau. Em nghĩ vẫn là đem Thiếu Dương mang đi trước rồi nói sau.”

Đạo Phong trầm mặc một phen, nói: “Hắn mang theo quỷ đồng, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho dù âm ty, cũng tuyệt đối sẽ không bảo vệ hắn!”

Dương Cung Tử nói: “Cho nên, anh sợ sao?”

Đạo Phong lộ ra một nụ cười khinh miệt, vấn đề này không cần trả lời, vì Diệp Thiếu Dương, hắn căn bản không sợ chuyện gì.

Dương Cung Tử đương nhiên cũng biết, nói: “Anh đã không sợ, bản thân Thiếu Dương cũng không sợ, anh còn do dự cái gì. Anh có thứ anh kiên trì, hắn cũng có thứ hắn kiên trì. Nếu bây giờ bảo hắn cùng Lãnh Ngọc tách ra, cả đời này của hắn có thể sẽ bị hủy.”


Một câu cuối cùng, đã đánh động Đạo Phong, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nhìn thấy là một đôi ánh mắt vô cùng kiên định.

“Đi theo ta.” Đạo Phong hướng hắn vươn ra một cánh tay.

Một tia mỉm cười nở ra ở trên mặt Diệp Thiếu Dương. Ở

“Ta đã biết, người sẽ ủng hộ ta.”

“Ta không ủng hộ người, nhưng không có cách nào.” Đạo Phong nói ra một câu hoàn toàn không phù hợp khí chất cao ngạo lạnh lùng nhất quán của hắn: “Nhiều nhất theo người cùng nhau tiếp tục sai.”

Diệp Thiếu Dương cười lên, ôm Nhuế Lãnh Ngọc, hướng Đạo Phong đi qua.

Đột nhiên, một bóng người từ trong trận doanh liên minh Không Giới lướt tới cực nhanh, lao về phía Diệp Thiếu Dương, trong miệng hô: “Bọn hắn muốn đi cùng nhau, còn chờ cái gì, cùng lên! Giết chuyển thể quỷ đồng!!”

Là Lý Hạo Nhiên.

Đạo Phong lập tức xoay người đối địch, tễ ra tam hoa tụ đỉnh, ngăn trở Lý Hạo Nhiên, cũng không

quay đầu lại quát: “Phá vây!”. Người của Liên Minh Tróc Quỷ và Phong Chi Cốc cùng nhau hành động, hướng về phía cửa thung lũng lao đi.

“Thiếu Dương, theo tôi!” Tiểu Cửu ở phía trước Diệp Thiếu Dương mở đường, lao vào trận địa địch. Một tay Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc, gắt gao đi theo phía sau cô.

Một trận đại chiến lập tức bùng nổ.

Lý Hạo Nhiên vốn là muốn quyết đấu với Đạo Phong, nhưng Lê Son Lão Mẫu lúc trước cùng Đạo Phong đánh ra chân hỏa, lập tức dây dưa cùng một chỗ, bắt đầu chém giết, Dương Cung Tử đấu với Lý Hạo Nhiên.

Dương Cung Tử trong khoảng thời gian này ở Quỷ Vực chăm chỉ tu luyện, đã tu thành bảy đạo hỗn độn thiên thể, thực lực tiến thêm một bước, so với Đạo Phong cũng không kém là bao, Lý Hạo Nhiên lấy cương khí làm kiếm, khí thế bức người.

Một khi giao thủ, Dương Cung Tử mới biết được Lý Hạo Nhiên thực sự mạnh đến mức nào.

“Hỗn Độn Thiên Ma, cũng xứng chiến một trận với ta.” Lý Hạo Nhiên cười lạnh, thủ đoạn công kích của hắn rất đơn giản, chính là rút kiếm chém giết, chẳng qua một thanh kiếm nhìn qua mỏng manh, mỗi một lần bổ xuống, đều có lực lượng vạn quân.

Lấy thực lực của Dương Cung Tử, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

“Ta đến gặp người một chút!” Quảng Tổng thiên sư đi về phía Phổ Pháp Thiên Tôn, hắn cố ý chọn kẻ nhìn qua tương đối già, lại giống với mình là đạo sĩ, hai người đều là ngàn năm trước đắc đạo, dùng đều là đạo pháp cổ đại, không phải một con đường với đạo môn nhân gian hiện tại, hai người vừa đánh, vừa bắt chuyện sâu xa, phát hiện là người cùng thời đại, nhưng không phải một phái.

Lúc ấy phái của hai người lý niệm đối với đạo pháp khác nhau, thường xuyên xảy ra luận chiến, về sau Trương Quả phi thăng, Quảng Tổng thiện sự buông xuống thế giới trong tranh, Phổ Pháp Thiên Tôn phi thăng Không Giới, muốn luận chiến cũng tìm không ra đối thủ, nghẹn hơn một ngàn năm, hôm nay cuối cùng gặp được đối đầu, mới đầu là vừa đánh vừa chèn ép nhau, về sau dứt khoát không đánh nữa, tìm chỗ thanh tĩnh, bắt đầu luận đạo, chỉ nói không luyện…

Trừ lão Quách, thực lực thật sự quá kém, tránh ở ngoài cùng bên rìa quan sát tình thế, người còn lại đều lâm vào trong chém giết.

Toàn bộ thung lũng đã thành một chiến trường thật lớn.

Diệp Thiếu Dương ở dưới sự yểm hộ của mọi người, không ngừng hướng tới cửa thung lũng di chuyển, đám người Tiểu Cửu ở phía trước dọn ra một con đường máu cho hắn.

Càng tiếp cận của thung lũng, đường phía trước càng hẹp, ra khỏi cửa thung lũng, phía trước chính là một không gian rộng lớn, chỉ cần có thể lao ra, trên cơ bản không thể bị bắt được nữa. Diệp Thiếu Dương đã lao tới cửa thung lũng, ở hoàn cảnh gian nan nhất.

Đám người Tiểu Cửu vây quanh hắn, bảo hộ mọi phương vị, người chặn đường thật ra cũng không nhiều, nhiều nhất cũng là gấp đôi bọn họ, chỉ là mỗi người đều là đứng đầu một phái, thực lực cực mạnh, khiến đám người Diệp Thiếu Dương nửa bước khó đi.

Tiểu Cửu huyễn hóa ra chân thân, đem một thân tu vi hoàn toàn thị triển, chặn đại bộ phận công kích.

Chân thân tuy mạnh hơn, nhưng bởi vì thể tích lớn, khó có thể chiếu cố toàn thân, ở trong quá trình cố gắng xé rách phong tỏa, thân thể bị không ít pháp thuật hình thành sóng năng lượng cùng pháp khí linh khí đánh trúng, tuy trên thân cô có một tầng yêu khí hộ thể vờn quanh, nhưng chung quy có một chút dư âm đâm thủng kết giới yêu khí, đánh ở trên người.

Trên da lông trắng như sa tanh, vết thương chồng chất, bị máu chảy ra nhuộm đỏ, nhìn thấy ghê người.

Diệp Thiếu Dương bởi vì một tay ôm Nhuế Lãnh Ngọc, không thể thi triển quá nhiều pháp thuật, chỉ có thể theo phía sau Tiểu Cửu, ở dưới sự bảo vệ của cô chậm chạp đi tới.

Nhìn thấy một bộ dáng thảm thiết như vậy của Tiểu Cửu, trái tim Diệp Thiếu Dương cũng vỡ nát, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Cửu!”

Tiểu Cửu quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Yên tâm đi Thiếu Dương, tôi nhất định mang anh đi ra ngoài!”

Đến lúc này, cô ấy để ý nhất vẫn là an nguy của mình, tim Diệp Thiếu Dương như bị đao cắt.

Tiểu Cửu dứt khoát đem hắn nhấc lên, đặt ở trên lưng mình, “Nắm chặt tôi!”

Cứ như vậy, toàn bộ người ý đồ công kích Nhuế Lãnh Ngọc, đều phải qua Tiểu Cửu một cửa này trước, cũng chính là nói, cô gánh vác càng nhiều công kích hơn. Tuy thành viên khác của Liên Minh Tróc Quỷ cũng đều dùng hết toàn lực, nhưng dù sao thực lực chênh lệch với Tiểu Cửu, thừa nhận áp lực cũng khác nhau.

“Tiểu Cửu…” Diệp Thiếu Dương ôm lấy cổ của cô, ở bên tại cô đau lòng nói: “Cô bị thương rồi.”

“Không sao, đều là vết thương nhỏ.”

“Vì tôi. Thật sự đáng giá sao?”

Tiểu Cửu nói: “Thiếu Dương, anh đừng nói những thứ này với tôi, việc của anh là việc của tôi, cùng lắm thì chết vì anh một lần.”


Hốc mắt Diệp Thiếu Dương đã ươn ướt, nghiến chặt răng, nói: “Tôi muốn cô đáp ứng tôi một sự kiện, cô cố hết sức là được, nếu không được, cô bỏ tôi lại là được.”


Quay đầu nhìn đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch phía sau, “Mọi người cũng thế, cố hết sức là được, tuyệt không thể có chuyện gì.”


Mọi người đều chỉ nhìn hắn một cái, thậm chí có người không nhìn hắn, tiếp tục đầu nhập chiến đấu…


Cuối cùng chen đến vị trí hẹp nhất của thung lũng, đám người Tiểu Thanh gắt gao bám trụ tông sư mấy môn phái, Tiểu Cửu nhảy ngay tại chỗ, mắt thấy sắp lao ra khỏi khe núi, đột nhiên một bóng hình xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, là Diệu Quang Tiên Tử.

Advertisement
';
Advertisement