Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Con ngựa này như nghe hiểu Diệp Thiếu Dương nói, vui vẻ tung bốn vó chạy.

Diệp Thiếu Dương phát hiện một con ngựa khác đang nhìn một con kia đào tẩu, vỗ vỗ đầu nó nói: “Đừng hâm mộ, trở về ta cũng phóng sinh ngươi.”

Vì thế Diệp Thiếu Dương bảo hai thổ phỉ đi ở phía trước, mình dắt ngựa phía sau, trực tiếp xuống núi, trên đường hai tên thổ phỉ mặt mày đau khổ, năn nỉ Diệp Thiếu Dương buông tha bọn họ, thậm chí nguyện ý làm ngựa cho hắn, sau khi bị Diệp Thiếu Dương hướng trên mông đá một cước, cũng lập tức thành thật hơn nhiều, đều không dám nói thêm nữa.

Dọc theo đường đi Diệp Thiếu Dương nghĩ tới chuyện gì liền hỏi bọn hắn, về sau nhớ tới vị Lưu tư lệnh kia, tuy mình hoàn toàn không biết hắn là ai, nhưng tốt xấu người ta coi như từng “cứu” mình một lần, nghĩ đến lúc ấy Tam đường gia loại bộ dáng kia sau khi nghe thấy tên của Lưu tư lệnh, nhất thời sinh ra một ít hứng thú đối với Lưu tư lệnh này.


Lưu lão đầu trước đó nói với Diệp Thiếu Dương, đều là tình huống trước khi Lưu tư lệnh làm thổ phỉ, đối với chuyện sau khi hắn làm thổ phỉ, thì không biết rõ lắm. Hai tên thổ phỉ bị hắn bắt được, nhắc tới Lưu tư lệnh, cũng kính nể vô cùng, nói rất nhiều kỳ văn dị sự về Lưu tư lệnh với Diệp Thiếu Dương, trong đó trâu bò nhất chính là như thế nào từ một gã tướng bên thua đến vào rừng làm cướp làm khấu, sau đó tương đương là dụng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở Bách Hoa sơn lập sơn trại, lại thế nào ở trong mười năm, dựa vào vũ lực chinh phục sơn trại to nhỏ chung quanh, trở thành một toán thổ phỉ lớn nhất cảnh nội Giang Tây.

Nhưng hắn có thể trở thành tổng thủ lĩnh tam sơn ngũ hồ Giang Tây, nhân cường mã tráng là một mặt, chẳng qua cũng không phải dựa toàn bộ vào cái này. Dù sao Giang Tây lớn như vậy, nếu nơi xa không phục tùng, Lu tư lệnh cũng không có khả năng điều binh đến đánh, dù sao cũng là thổ phi, không thể giống quân đội hoành hành không kiêng kỵ như vậy ở trên phố xá.

Lưu tư lệnh sở dĩ được toàn bộ thổ phỉ tôn sùng là lão đại, chủ yếu vẫn là vì làm việc trượng nghĩa mà công bằng, sẽ bảo hộ một số thể lực nhỏ yếu, có một số sơn trại đấu tranh sau mâu thuẫn với nhau, cũng sẽ đi ra điều đình, thái độ công bằng, khiến hai bên đều không nói được gì. Lâu ngày, uy vọng của Lưu tư lệnh ở trên giang hồ như mặt trời ban trưa, không ai dám không phục tùng.

Nghe hai thổ phỉ nói nhiều chuyện như vậy về Lu tư lệnh, ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, vị đầu lãnh thổ phỉ này càng tăng thêm tính truyền kỳ, thậm chí sinh ra một loại ý niệm muốn gặp một lần,

đương nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Hai mươi dặm sơn đạo, bởi vì là xuống núi, đi cũng nhanh, chẳng qua rất nhiều nơi căn bản là không có đường vòng vòng vèo vèo, nếu không có người dẫn đường mà nói, rất khó tìm được đường lên núi.

Diệp Thiếu Dương trên đường cố gắng ghi nhớ các loại, có một số nơi thật sự dễ mê hoặc, thì bỏ lại một tấm linh phù, trên linh phù đều vẽ phù văn đơn giản, chỉ cần là trong vòng mười hai canh giờ kích hoạt, ở trong phạm vi mấy chục mét đều có thể cảm giác được, ở dưới tình huống có thể dùng, dùng để đánh dấu đường cũng là không thể tốt hơn.

Do Diệp Thiếu Dương không ngừng đá mông thúc giục, ba người chỉ dùng khoảng hai giờ đã đi xuống núi, tới trên một con đường lớn. Hai thổ phỉ tỏ vẻ, đi tiếp về phía trước không xa chính là huyện thành, Diệp Thiếu Dương muốn bảo hai người này đi tự thú, trói lại như vậy mà nói thật sự là không ra sao, vì thế cởi trói cho hai người, hai thổ phỉ này từng kiến thức thủ đoạn của Diệp Thiếu Dương, hơn nữa có súng lục giấu ở trong tay áo của hắn, căn bản không dám giở trò gì.

Diệp Thiếu Dương dắt ngựa, đẩy hai người, đi hướng huyện thành, đi thêm nửa giờ, đến dưới của thành, có binh sĩ gác ở dưới của thành, toàn bộ người qua lại đều phải kiểm tra thẻ cư dân, mới cho cho đi.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương đi đến dưới của thành lập tức bị ngăn cản, đòi kiểm tra thẻ cư dân.

“Đồng chí… Không đúng, gì nhỉ, các tiểu nhi, hai người này không có thẻ cư dân, bọn họ là thổ phỉ trên Nhị Long sơn, tới đây tự thú.”

Một đội binh sĩ thủ thành này nghe hắn nói như vậy, lập tức choáng váng: từ trước tới giờ chỉ nghe nói thổ phỉ đến huyện thành làm chuyện xấu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thổ phỉ tới cửa tự thú, chán sống rồi à?

“Các ngươi thật sự là thổ phỉ?” Một kẻ dẫn đầu trong thủ binh mở to hai mắt đánh giá ba người bọn Diệp Thiếu Dương nói.

Đến một bước này, cũng không có gì phải giấu diếm, chỉ có thể có cái gì nói cái đó, tranh thủ xử lý khoan hồng. Hai tên thổ phỉ đành phải gật đầu thừa nhận là thổ phỉ, hơn nữa đem tay áo xắn lên, cho bọn họ xem hình xăm trên cánh tay phải, trên cánh tay hai người xăm hình hai con rồng.

“Quả nhiên là Nhị Long son!”

Huyện thành này bởi vì cách Nhị Long sơn gần, tuy huyện thành có thủ binh gác, đám thổ phỉ không dám quang minh chính đại vào thành, nhưng cũng thường xuyên quấy rầy thôn trang chung quanh, có đôi khi cũng sẽ mò vào huyện thành làm một ít chuyện xấu, bởi vậy huyện thành đối với thổ phỉ như vậy căm thù đến tận xương tuỷ, biết đặc thù của bọn hắn.

“Nhưng, các ngươi… Vì sao phải tới tự thú tội?” Đám thủ binh đối với hành vi khác thường của hai tên thổ phỉ này hoàn toàn không thể lý giải.

“Bọn họ muốn làm người tốt, đồng ý khai ra hành vi phạm tội cùng chi tiết trên núi.” Diệp Thiếu Dương thay bọn họ giải thích, hai người vội vàng gật đầu.

Mấy thủ binh càng thêm khó hiểu, nhưng đã là đưa lên cửa tự thú, chung quy không thể không quản, hơn nữa bắt được thổ phỉ coi như là một công lao, lập tức tìm người đem bọn họ áp giải huyện nha.

Diệp Thiếu Dương ở bên nhìn, trong lòng cực kỳ hài lòng kết quả này, không ngờ thế mà có binh sĩ đi lên ngay cả hắn cũng muốn trói cùng.

Diệp Thiếu Dương đành phải giải thích mình không phải thổ phỉ, cho bọn họ xem cánh tay, còn có thẻ cư dân của mình, tỏ vẻ mình là ở trên đường gặp được hai thổ phỉ, nghe bọn hắn nói muốn tự thú, vừa lúc vào thành, cho nên đi cùng với bọn họ.

Các thủ binh nghe xong hắn nói, quả thực không biết nói gì cho phải, loại chuyện này ở trong đời của bọn họ quả thực chính là lần đầu tiên.


Diệp Thiếu Dương sau khi từ biệt đám thủ binh này, dắt ngựa vào thành, bởi vì thời gian còn sớm, mình cũng đã đến đây, dứt khoát đi dạo ở trong huyện thành, trên người cũng có chút tiền nhàn rỗi, vì thế mua vài thứ, giữa trưa ăn một bát mì đao tước của Sơn Tây, cảm giác hương vị so với các cửa tiệm của một trăm năm sau tốt hơn nhiều.


Ở lại trong huyện thành đến buổi chiều, Diệp Thiếu Dương dắt ngựa rời khỏi huyện thành, dựa theo đường lúc trước đến, dọc đường giục ngựa chạy chồm, lại về tới trên Nhị Long sơn, bởi vì lo lắng gặp thổ phỉ, ở nửa đường liền đem ngựa thả đi, sau đó mò lên núi, khi đi sắp đến phụ cận miếu đổ nát, thấy hai người cầm đuốc xuống núi, Diệp Thiếu Dương nấp tới trong rừng cây phụ cận, nhìn hai người đến gần, cũng là trang phục thổ phỉ.


Hai người vừa đi vừa oán giận hai cái tên, Diệp Thiếu Dương nghe một hồi, hiểu bọn hắn oán giận chính là hai tên thổ phỉ bị mình ép tự thú kia, bởi vì xuống núi mua đồ, đến bây giờ còn chưa trở lại, đại đương gia sự chậm trễ hôn lễ buổi tối, bởi vậy lại phái hai người xuống núi.


Đối với hai người này, Diệp Thiếu Dương chưa tỏ vẻ gì cả, nếu mình đem hai người này làm gì nữa, đến buổi tối bọn họ không quay về báo cáo kết quả công tác, đại đương gia khẳng định sẽ hoài nghi.

Advertisement
';
Advertisement