Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Đại Chủ thiên… Không thể nào.” Mao Tiểu Phương chấn động không chịu nổi, “Trên đời này, thật sự có Đại Chủ thiên thổ nạp tâm pháp?

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bộ ngực mình, “Người khác không biết, dù sao tôi thật sự biết. Anh cũng đừng khách khí với tôi, tâm pháp này là tôi ngẫu nhiên gian đạt được, không phải pháp thuật chuyên thuộc môn phái tôi, truyền thụ cho anh, cũng không sao.”

Mao Tiểu Phương không bình tĩnh lạnh nhạt nữa, tuy chưa uống rượu gì cả, nhưng vì kích động, khuôn mặt đỏ bừng, đột nhiên hướng Diệp Thiếu Dương ôm quyền, nghiến răng nói: “Nếu có thể học được mà nói, tôi không từ chối. Đa tạ huynh đệ!”

“Cơm no rượu sau, sau đó tôi dạy cho anh!”

Cơm ăn xong, rượu uống xong, Diệp Thiếu Dương đem pháp môn Đại Chủ thiên thổ nạp tâm pháp truyền thụ cho hắn, chờ sau khi hắn hoàn toàn lý giải, bản thân bảo hắn thử thổ nạp, chính mình đi ngủ, sau khi tỉnh lại, thấy Mao Tiểu Phương ngồi ngẩn ra ở đầu giường ngày người, hỏi: “Tâm pháp này thế nào?”


“Tôi… Tôi đã thổ nạp hai chu thiên, khí tức chưa loạn, thu hoạch chân khí là vài lần tiểu chu thiên tâm pháp!”

“Đương nhiên.” Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ mình sớm đã biết kết quả này, “Tôi lúc trước nói, lấy thiên phú của anh, tuyệt đối có thể khống chế bộ tâm pháp này, nhưng anh vừa dùng, một ngày nhiều nhất thổ nạp hai chu thiên, không thể nhiều hơn, tương lai có thể gia tăng số lần.”

Mao Tiểu Phương sờ cằm, trầm ngâm nói: “Tôi lúc trước cảm thụ một phen, lấy đạo tâm của tôi, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể thổ nạp bốn chu thiên, tôi không tham nhiều, đây đã là kỳ tích

phi thường lớn rồi!”. Sau đó nhớ tới cái gì, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu mỗi ngày có thể thổ nạp mấy chu thiên?”

“Tám cái.”

Mao Tiểu Phương ngày ra tại chỗ, bởi vì kích động, thanh âm hầu như cũng run lên: “Chân khí Đại Chủ thiên thổ nạp tâm pháp thu hoạch, ít nhất là gấp hơn ba lần tiêu chu thiên, cho dù là gấp ba, cậu một ngày thổ nạp tám chu thiên, vậy chẳng khác nào… Người thường tu hành mười mấy ngày, ít nhất mười mấy ngày! Điều này… Quá mức không thể tưởng tượng!”

“Có cái gì không thể tưởng tượng, bằng không anh nghĩ tôi làm sao tấn thăng Linh Tiên.” Diệp Thiếu Dương có chút đắc chí, sau đó nghĩ đến tình cảnh của mình, nhất thời lại có chút khó chịu, thở dài nói, “Chỉ là hiện tại đan điền bị hủy, ngay cả loại tiểu nhân vật này cũng muốn bắt nạt tôi, chờ hai vị khác đến đây, nhắm chừng sẽ càng không đem tôi đặt ở trong mắt.”

Không bị người ta đặt trong mắt, ở trong mắt một số tông sư thong dong lạnh nhạt, căn bản là không sao cả, Thanh Vân Tử là như thế, hơn nữa giấu diếm cả đời, nếu cuối cùng không phải ra mặt vì hai đồ đệ, có thể đến chết cũng sẽ không có ai biết thực lực đích thực của lão, nhưng Diệp Thiếu Dương khác, hắn rất không thích loại cảm giác làm vai phụ này.

Mao Tiểu Phương Dung chén rượu, kính hắn một ly, nói: “Có quan hệ gì, cậu sớm muộn gì sẽ khôi phục, tới lúc đó, cậu nhất định phải ở trước mặt những người này bộc lộ tài năng, nở mày nở mặt, đến lúc đó gọi tôi, tôi muốn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm!”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Đúng vậy, tôi cũng muốn chứ, hy vọng một ngày đó đến sớm một chút.”

Ở khách sạn đợi hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Thiếu Dương bị Diệu Tâm gõ vang của phòng, nói cho hắn Lô Hiểu Thanh cùng Trần Hiểu Vũ đã đến, ở trong phòng của Tào Vũ Hưng, mọi người đã muốn cùng nhau hành động, cô vẫn hy vọng có thể gặp mặt.

Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy không có gì, dù sao cho dù chán ghét nữa, coi như là có thêm hai gã Tào Vũ Hưng. Vì thế theo cô ấy đi qua.

“Đúng rồi, một sư tỷ của tôi cũng đến đây, như vậy chúng ta lại có thêm một trợ thủ.”

“Sư tỷ của cô?” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, “Tôi nhớ cô từng nói… Cô không phải đơn truyền, lấy đâu ra sư tỷ?

“Cũng không phải sư tỷ thật sự của tôi, là tục gia đệ tử Nga Mi son, quan hệ đặc biệt tốt với tôi, lần này nghe nói tôi ở đây, cũng đi theo bọn họ, nhưng tính cách chị ấy cực kỳ lạnh, anh đừng để ý.”.

Diệp Thiếu Dương vội vàng nói không có.

Mao Tiểu Phương lại đột nhiên hỏi: “À, Diệu Tâm sư muội, vị tục gia đệ tử Nga Mi son này trong miệng cô, là Ngô Đồng phải không?”

Diệu Tâm sửng sốt, nói: “Sao anh có thể biết?”

Mao Tiểu Phương cười nói: “Ngô Đồng sự tỷ, thanh danh quá lớn, nhắc tới đệ tử đời hai của Nga Mi son, nghĩ đến đầu tiên chính là cô ấy, cô còn nói cô ấy lạnh như băng, rất ăn khớp với giang hồ đồn. Tiếp theo, cô ấy cũng là một trong bảy đại đệ tử, cùng nhau xuất hiện với hai người khác, cũng coi như hợp tình lý. Bởi vậy, bần đạo mạo muội đoán.”

Diệu Tâm gật đầu nói: “Anh thật ra rất thông minh, chính là Ngô Đồng sư tỷ, các anh đi cùng với tôi đi.”

Ở trên đường đi qua hành lang, Diệp Thiếu Dương nghĩ lời Mao Tiểu Phương nói, nhắm chừng Ngô Đồng gì đó, cũng là loại băng sơn mỹ nhân, hắn thật sự là không thích giao tiếp với loại muội tử này, nhưng cũng chỉ có kiến trì đi vào.

Trong phòng chỉ có Tào Vũ Hưng, cùng hai nam tử hơn hai mươi tuổi, một tăng một đạo, nhưng đều là thường phục, nhìn qua coi như là diện mạo hiên ngang, ngồi ở trước bàn trà, Tào Vũ Hưng đang ân cần rót trà cho bọn họ.

Sau khi gặp mặt, Diệu Tâm giới thiệu đơn giản một phen, hòa thượng kia là Lô Hiểu Thanh, đạo sĩ là Trần Hiểu Vũ, hai người đều xuất thân ở một môn phái Diệp Thiếu Dương chưa từng nghe tên.

Khi giới thiệu đến Diệp Thiếu Dương, Trần Hiểu Vũ xua tay nói: “Biết rồi, nghe Vũ Hưng sư đệ vừa nói, Mao Sơn ngoại môn đệ tử.” Sự khinh bị tràn ra lời nói vẻ mặt.

Diệp Thiếu Dương cũng không quan tâm hắn, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ngoài cửa sổ dán một gương mặt quỷ đủ mọi màu sắc, ngẩn ra, lập tức lao tới, “mặt quỷ” kia lại nhảy vào, hai cái tay vỗ vào mặt Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, tuy không biết đối phương là cái gì, nhưng trở tay một chương vô tới, mang theo bảy phần pháp lực, đánh vào trên mặt thứ đó, phát ra một cái vỗ tay vang dội, tay bản thân Diệp Thiếu Dương bị chấn động sinh đau, nhưng thứ đó cũng bị hắn chân ngã xuống đất, rống quái dị, đứng dậy lại muốn hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

“Liệt nô, không được vô lễ!” Trần Hiểu Vũ quát lớn một tiếng, thứ đó lúc này mới đứng ở trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, là một con khỉ, nhưng trên mặt đỏ trắng đan xen, hẳn là một loại khỉ đầu chó, nhìn qua giống như quỷ, cũng khó trách mình vừa rồi sẽ nhận lầm.

Thứ này ngồi ở trên mặt đất, một tay ôm mặt, hướng về phía Diệp Thiếu Dương nhe răng trợn mắt, vẻ mặt cực kỳ oán độc, tựa như rất không phục Diệp Thiếu Dương vừa rồi đánh mình một cái tát.


“Đây là yêu phó tôi nuôi, tên là Hầu Vương.” Trần Hiểu Vũ đi tới, hướng nó thấp giọng quát: “Đi một bên!”


Hầu Vương lập tức có chút ủy khuất, nhảy đến trên cửa sổ, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nhảy ra ngoài.


Yêu phó. Thằng cha này thì ra còn nuôi yêu phó. Diệp Thiếu Dương có chút không thể tiếp nhận.


Tuy chuyện nuôi tà vật làm tôi tớ, từ thời cổ đã có, giới pháp thuật cũng không có cấm chế, nhưng thật sự làm như vậy quả thực không nhiều, dù sao nuôi tà vật loại chuyện này không phải đặc biệt vẻ vang gì, cho nên chính tụ pháp sư bình thường đều sẽ không làm loại chuyện này, bản thân Diệp Thiếu Dương là ngoại lệ, còn nuôi nhiều như vậy…

Advertisement
';
Advertisement