Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Ta chống đỡ, người đi tìm người!” Đạo Phong nói xong, đẩy Từ Phúc một cái, tiến vào chỗ sâu trong ngã rẽ, bản thân lại chặn ở cửa vào, tế ra tam hoa tụ đỉnh, hình thành một kết giới cực kỳ cường đại, bảo vệ quanh thân, cho dù là hai đại tôn giả liên thủ, trong lúc nhất thời cũng không cách nào phá được kết giới…

Kiến Văn Đế cũng cầm Ngư Trường Kiếm, ở trước người hắn dùng kiếm quét ngang, bố trí ra kiếm trận, cùng tam hoa tụ đỉnh của Đạo Phong dung hợp với nhau, tăng mạnh lực lượng kết giới.

“Đạo Phong, người làm ra việc phản nghịch như thế, là muốn làm gì!!” Khai Đạo tôn giả rống lên.

“Cứu người.” Đạo Phong chậm rãi nói.

“Cứu người, cứu ai?”

Đạo Phong không nói gì nữa.


Minh Pháp tôn giả đột nhiên nghĩ đến cái gì, thất thanh nói: “Người nọ đi vào, chẳng lẽ là thuật sĩ Từ Phúc?”

Hắn không biết Từ Phúc, Từ Phúc trước đó đến xông vào chiều ngục, hắn còn chưa làm việc ở nơi này, nhưng cũng từng nghe người ta miêu tả tướng mạo Từ Phúc, hơn nữa, Chiều ngục mấy trăm năm qua đều rất an toàn, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện cướp ngục, gần một tháng qua, đã xảy ra hai lần, điều này không thể không khiến hắn đem hai chuyện nối liền lại với nhau, tự

nhiên liền nghĩ tới Từ Phúc. “Từ Phúc. Hắn là muốn cướp đoạt nguyên thần của Bạch Khởi, mau! Ngươi nhanh đi thông báo Bồ Tát!” Minh Pháp tôn giả nói xong, hai tay chắp chữ Thập, búng ngón tay vài cái, giữa hai tay kết ra một viên linh châu, hướng tới kết giới Đạo Phong dùng tam hoa tụ đỉnh bố trí thành đánh tới, Khai Đạo tôn giả phi thân xuống lầu, hướng tới Địa Tạng cung. Sở dĩ chính hắn tự mình đi tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát, là vì tu sở đàn tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, người bình thường căn bản không vào được.

“Ầm một tiếng nổ vang, linh châu ở trên kết giới đánh ra một lỗ thủng. Đạo Phong còn có thể chống đỡ, Kiến Văn Đế lại đã phun ra một ngụm máu quỷ, thân thể lung lay muốn ngã, chỉ có dựa vào linh lực của Ngư Trường Kiếm miễn cưỡng ứng phó.

Linh châu không ngừng xoay tròn, liên tục tiêu hao pháp lực của kết giới.

“Đạo Phong, người làm như vậy, thật sự không sợ thượng thiên giáng tội nghiệp hỏa thiêu thân sao?” Minh Pháp tôn giả lạnh giọng quát.

“Thiên là cái gì?” Đạo Phong lạnh nhạt nói.

Minh Pháp tôn giả giật mình.

Hai bên sau khi giữ lẫn nhau một đoạn thời gian, từ trong hành lang gấp khúc phía sau Đạo Phong, một bóng người lao ra, chính là Từ Phúc.

“Đi!” Từ Phúc chỉ nói một chữ này, lao ra khỏi kết giới, phán quan bút trong tay quét ngang qua, nện về phía đầu Minh Pháp tôn giả.

Minh Pháp tôn giả thu hồi linh châu, ở trên linh châu thổi một hơi, trong lúc nhất thời hào quang tỏa sáng, nâng phán quan bút, không để ý Từ Phúc cũng chưa tiến một bước tiến công, mà là mượn cơ hội này, hướng dưới lầu phi độn đi.

Đạo Phong và Kiến Văn Đế theo sát sau đó.

Từ Chiêu ngục đi ra, lập tức bị âm binh quý tướng bên ngoài chạy tới vây quanh, ba người lao ra một con đường, Từ Phúc bỏ chạy trước, Đạo Phong và Kiến Văn Đế vừa muốn đi, đột nhiên một tiếng rống quái dị, từ phương hướng xa xôi truyền đến.

Trong một tiếng gầm rú này tràn ngập một luồng uy thế kinh khủng. Tâm thần Đạo Phong và Kiến Văn Để chấn động, đám âm binh quý tướng vây công bọn họ lại là đa số bị chấn động ngã xuống đất, ôm hai bịt tai, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Hai người bọn Đạo Phong theo thanh âm hướng phương hướng lúc tới nhìn lại, chỉ thấy một ngọn lửa màu đỏ rực từ phía nam Uổng Tử thành bay nhanh đến, giống như một ráng đỏ, đánh bóng toàn bộ bầu trời.

Minh Pháp tôn giả liếc một cái nhìn thấy quầng lửa tới, lập tức mặt mày hớn hở, cao giọng nói: “Thánh thú đến, hạng người yêu tà ở đây!”

“Đây là cái gì!” Kiến Văn Để nghe được tiếng hô của Minh Pháp tôn giả, lại nhìn thấy kỳ cảnh trên trời, trong lòng cũng nhịn không được có chút run run.

Đạo Phong quay đầu nhìn quầng lửa kia, lẩm bẩm: “Địa Ngục, vật cưỡi của Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

“Cái gì!” Kiến Văn Đế chấn động.

Quầng lửa kia bay tới cực nhanh, rơi ở trên Uổng Tử thành, hóa thành một thân thể thật lớn: cả người đều là lửa tạo thành, tựa như khoác một tầng áo giáp thật nặng, lại mọc một cái đầu chó, hai mắt như chuông đồng, từ trong cái mõm to dài không ngừng chảy ra lửa giống như chảy nước miếng.

Hình tượng con Địa Ngục này cực kỳ uy nghiêm cùng tàn bạo, làm người ta nhìn một cái đã hết hồn.

Rất nhiều âm binh quý tướng ở đây cũng đều ngây dại, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Địa Ngục trong truyền thuyết, ai cũng kinh hồn táng đảm mà lại cực kỳ xuất thần nhìn quái vật lớn này.

Địa Ngục…

Địa Tạng Vương Bồ Tát, là lão đại của âm ty Phật môn, người khống chế thực tế mười tám tầng Địa Ngục cùng Luân Hồi ti, Chiêu ngục… mấy nha môn, ngồi ngang hàng với Phong Đô đại đế, có thể có tư cách làm vật cưỡi của hắn, tự nhiên không có khả năng là sinh linh bình thường.

Đạo Phong cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Địa Ngục, nhưng hắn từng nghe nói lại lịch con hung thú này, lời đồn là thượng cổ hung thú, ở thời điểm trận chiến thượng cổ, từng giúp Xi Vưu, về sau Xi Vưu binh bại, bị diệt thân thể, chỉ còn lại có nguyên thần, bị đánh vào trong Địa Ngục, vạn kiếp bất phục, về sau Địa Tạng Bồ Tát tiếp quản Địa Ngục, độ hóa, lấy Địa Ngục liệt hỏa đúc lại hình thể cho nó, độ hóa vào Phật môn, trở thành vật cưỡi của mình.

Vật này mọi khi trấn thủ ở tầng sâu của Địa Ngục, bình thường sẽ không tới âm ty, không biết hôm nay sao có thể trong âm ty này…

“Đi mau!” Từ Phúc quát một tiếng, dùng phán quan bút ở phía trước mở đường, đem các âm binh quý tướng còn đang sững sờ đều đẩy ra, bản thân xông ra ngoài trước, Đạo Phong và Kiến Văn Đế theo sát sau đó.

Ngay lúc này, Địa Ngục tung người lao tới, một bàn tay khổng lồ hướng Đạo Phong và Kiến Văn Đế vỗ tới.

Đạo Phong biết không tránh được, lật tay đánh ra một chưởng, Tam Thanh Quỷ Phù từ lòng bàn tay bay ra, một trên hai dưới hình thành một hình tam giác, bắt đầu xoay tròn trên không, nhìn như cực kỳ nhỏ bé, cùng kích cỡ một bàn tay khổng lồ đó của Địa Ngục hoàn toàn không thành quan hệ trực tiếp, nhưng kết quả là, thế mà lại mạnh mẽ đỡ được bàn tay khổng lồ của Địa Ngục.

Trên một khuôn mặt chó kia của Địa Ngục lộ ra biểu cảm dữ tợn, có chút kinh ngạc nhìn Đạo Phong.

“Ngươi cũng chỉ là to xác một chút.” Đạo Phong cười lạnh.

Địa Ngục đem bàn tay thu hồi, sau đó vỗ thật mạnh ở trên Tam Thanh Quỷ Phù, trong miệng phát ra tiếng rống thật nặng, trên bàn tay nhất thời lưu hỏa bắn ra bốn phía, hướng tới ba người bọn Diệp Thiếu Dương đánh tới. Diệp Thiếu Dương dùng Tam Thanh Quỷ Phù gắt gao trụ vững, nghiến răng hướng Kiến Văn Đế nói: “Đi!”


Kiến Văn Để biết Địa Ngục này căn bản không phải mình có thể đối phó, cũng không khách khí với Đạo Phong, lui thân, hai vị tôn giả Khai Đạo cùng Minh Pháp lập tức triển khai truy kích.


Kiến Văn Đế dùng Ngư Trường Kiếm liều mạng với bọn họ một lần, thiếu chút nữa bị làm cho hồn phi phách tán, mắt thấy đã sắp không chống đỡ được, vẫn là Từ Phúc trở về, túm hắn lên, đồng thời dùng phán quan bút ở không trung viết một chữ “Huyền”, hình thành một đạo bất định phù cường đại, chờ hai vị tôn giả phá được phù ấn, hai người đã biến mất.


Bên kia, Địa Ngục dùng một bàn tay không ngừng tấn công Tam Thanh Quỷ Phù, đem Đạo Phong mạnh mẽ bức lui mấy trường. Khai Đạo và Minh Pháp hai vị tôn giả mất mục tiêu, đành phải đến vây công Đạo Phong.


Tôn giả, là vô thượng cảnh giới của Phật gia, địa vị còn ở trên La Hán, thực lực bình quân đặt song song với đạo môn Thượng Tiên, là cực hạn tu luyện nhân loại gần như không thể đạt tới.

Advertisement
';
Advertisement