Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Kỳ giông… Quá nửa chính là kỳ giông. Một loại sinh vật nghe nói là thời kì thượng cổ, chủng loại có rất nhiều, đại đa số đều sinh sống ở huyệt động trong lòng đất, ở dân gian, đây là một loại sinh vật thần bí, ở giới pháp thuật cũng là một loại linh vật có tên có họ.

Trong điển tịch của các đại môn phái giới pháp thuật đều có một số giới thiệu về linh thú, trong đó có kỳ giông này. Mấy người ở đây đều là pháp sư thành danh, tự nhiên đều từng xem những tự liệu này, tuy phiên bản khác nhau, nhưng không có gì khác biệt, ít nhất đều sẽ giới thiệu ra đặc thù loại linh thú này. Nghe nói kỳ giông thật ra cũng chưa tuyệt chủng, chỉ là bình thường đều sinh sống ở huyệt động trong lòng đất thân núi, số lượng cũng cực ít, trong giới pháp thuật, không sai biệt lắm mấy trăm năm cũng chưa từng nghe nói chuyện có người từng gặp kỳ giông, vì thế khi quái vật này xuất hiện ở trước mặt, không có ai nghĩ đến nó chính là kỳ giông.

Nhưng ở dưới sự nhắc nhở của Diệp Thiếu Dương, đoàn người hồi tưởng một phen đặc thù của kỳ giông, thật sự hoàn toàn phù hợp giới thiệu trên điển tịch…

“Thật sự là kỳ giông…” Diệu Tâm chăm chú nhìn quái vật lớn trước mặt, hít vào nói: “Trên bản chép tay gia tộc chúng tôi, từng nhắc tới chuyện dùng kỳ giông để thủ mộ, nghe nói mộ địa Hán Vũ Đế chính là… Nhưng nhà tôi đời đời cũng chưa ai từng nhìn thấy kỳ giông, thật không ngờ… Truyền thuyết lại là sự thật.”


Mao Tiểu Phương vỗ ót, nói: “Cũng không phải, chữ bên cạnh hai chữ Trùng kia trên mép giếng, chính là “Kỳ giông đó!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ở trong đầu suy nghĩ một phen, quả thực có chút giống hai chữ kỳ giông.

Cẩn thận kỳ giông…

Diệu Tâm hít sâu một hơi, nhìn con kỳ giông không biết đã sống bao nhiêu năm trước mặt, nói sang sảng: “Mặc kệ nó là cái gì, đã có uy hiếp đối với chúng ta, vậy chỉ có thể giải quyết nó. Các vị, cùng nhau dùng ra toàn lực đi!” Mao Tiểu Phương và Diệp Thiếu Dương cũng lập tức gia nhập chiến đấu.

Nhìn bộ dáng giãy dụa của kỳ giông ở dưới tay bọn họ, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại không tự tin, nói: “Mọi người cẩn thận chút, thứ này nói như thế nào cũng là linh thú, cho dù dựa vào bị động tu luyện, dù sao cũng không biết sống đã bao nhiêu năm.”

Kỳ giông loại linh thú này, cùng, thuộc cửu âm, còn có Hóa Xà Diệp Thiếu Dương từng tự mình đối phó, tuy cùng thuộc thượng cổ linh thú, nhưng thực lực hoàn toàn không ở trên một cái trục hoành: kỳ giông là linh thú không sai, sống làm linh, một điểm này giống với giao nhận, nhưng linh trí không có gì khác với động vật bình thường nhất, sẽ không chủ động tu luyện, chỉ là vì trường kỳ sinh sống ở trong huyết động thân núi, lại chìm đắm

trong suối núi, sơn tinh thủy khí hấp thu không ít, qua thời gian dài, cũng tích lũy tu vi không tệ.

Loại sinh linh này, đặc điểm lớn nhất thật ra vẫn là khổ người lớn, một vật lớn như vậy, cho dù là sinh vật bình thường, cũng không phải thứ mà nhân loại dễ dàng đối phó, càng không cần nói nó còn là một con linh thú. Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, muốn đối phó kỳ giông, không phải chuyện đơn giản như vậy.

Nghe xong Diệp Thiếu Dương nói, Tào Vũ Hưng hừ một tiếng nói: “Đừng có tăng chí khí người khác, ở đúng rồi, đối với người mà nói, kỳ giông này quả thật là loại khó đối phó, nhưng đối với các vị sư huynh mà nói, cũng không tính là gì đâu, lại nói nó cũng đã bị vây khốn, còn có thể tạo ra sóng gió gì hay sao?”

Hắn nói xong, Trần Hiểu Vũ và Lô Hiểu Thanh cùng nhau quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt cùng khóe miệng mỉm cười, đã hướng Diệp Thiếu Dương triển khai trào phúng, trào phúng hắn nhát gan.

Nhưng một giây sau, một câu của Diệu Tâm, liền làm bọn họ những tên to gan này cảm giác mình bị đánh mặt: “Cẩn thận, nó hình như muốn liều mạng rồi!”.

Đoàn người cả kinh, chăm chú nhìn lại, quả nhiên, ở dưới sự hợp sức tiến công của những người này, kỳ giông vốn đã bị gắt gao vây khốn, thân thể đột nhiên lại kịch liệt rung lên, tứ chi vốn đã nằm úp sấp ở trên mặt đất, lại đang thử từng chút một đứng lên, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ giống như trước khi bão táp buông xuống cái loại đó, hai con mắt cũng đỏ rực lên, chảy ra dịch màu xanh lục.

Đoàn người nhất thời cảm thấy áp lực đến từ phía dưới kết giới dần dần gia tăng, rất nhanh đã tới mức không ép đưỢC.

“Chống đỡ một lúc nữa, nó cũng không chịu nổi tiêu hao!” Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa nghiến răng nói. Ở trong mấy người này, thực lực của hắn là kém nhất, bởi vậy hắn đã làm phép mượn dùng linh lực của m Dương Kính, ít nhất ở phương diện khống chế kết giới, không kém hơn bọn họ bao nhiêu.

Hắn cảm giác mình còn có thể chống đỡ một lúc, mà kỳ giông bị nhốt ở trong kết giới, lại là dùng thân thể cao lớn của bản thân chống cự lại kết giới trói buộc và nghiền nát, trên người đã hoàn toàn da tróc thịt bong, máu chảy không dùng, ở trên mặt đất cũng đã hình thành một vũng máu như hồ nước, mọi người đều nhìn ra được, nó tuyệt đối không chống đỡ được quá lâu nữa.

Nhưng, bọn họ vẫn đã xem nhẹ thực lực của con thượng cổ linh thú này.

Tựa như đám boss trong trò chơi ở lúc đỏ máu, đều sẽ bạo tẩu, con kỳ giông này hầu như bị tiêu hao chỉ còn lại có nửa cái mạng, cuối cùng cũng bộc phát ra một luồng lực lượng cường đại, tấn công kết giới càng thêm mãnh liệt.

Ngay tại thời gian Diệp Thiếu Dương nói xong lời đó không đến hai phút, một tiếng hét thảm vang vọng lên ở trong mộ thất.

Là Tào Vũ Hưng, hắn là người thực lực kém cỏi nhất trong mấy người này (ngoại trừ Diệp Thiếu Dương có pháp khí thêm vào), người thứ nhất không chịu được áp lực, bị lực cắn trả của kết giới đánh bay ra ngoài, va đầu vào trên tảng đá cứng rắn của mộ đạo, ngất đi.

Kết giới sở dĩ có thể duy trì, dựa vào chính là cân bằng, sau khi Tào Vũ Hưng bị đánh bay ra ngoài, kết giới liền bị mở ra một lỗ thủng… Toàn thân kỳ giông chợt linh hoạt, khống chế tu vi bản thân, lao về phía lỗ thủng này.

Đám người Diệu Tâm ý đồ điều chỉnh vị trí đúng, bịt lại lỗ thủng này, nhưng chung quy vẫn đã chậm một bước kỳ giông đem tu vi bản thân hội tụ ở trên một điểm, thông qua lỗ thủng này, đem toàn bộ kết giới ở trong nháy mắt húc vỡ nát.

Bọn người Diệu Tâm bị lực cắn trả cường đại đánh bay ra ngoài.


Nhưng ở trước khi giờ khắc này đến, bọn họ dựa vào sự sâu sắc của cường giả, đã ý thức được kết quả này, tuy chậm nửa nhịp, nhưng coi như là làm chuẩn bị trước thời gian, cũng chưa giống Tào Vũ Hưng bị trực tiếp đánh vào trên tường mộ đạo, mà là làm phép trên không, lảo đảo rơi xuống đất, cuối cùng chưa bị thương.


Cuối cùng thoát khốn rồi… Kỳ giông hét lớn một tiếng, hoàn toàn lâm vào cuồng bạo, hướng tới Ngô Đồng cách nó gần nhất bay tới.


Ngô Đồng tuy không dự đoán được nó sẽ đột nhiên hướng tới mình, nhưng lấy thực lực của cô, vốn là có thể né tránh một đòn này, nhưng ở trong nháy mắt kỳ giông thoát vây, Ngũ Bảo Kim Liên của cô cũng bị đẩy lùi, hướng một góc mộ thất bay đi.


Ngũ Bảo Kim Liên là bản mạng pháp khí của cô, đương nhiên không thể đánh mất. Sau khi bản thân Ngô Đồng rơi xuống đất, trước tiên chính là đi nhặt Ngũ Bảo Kim Liên, tuy bước chân của cô rất nhanh, nhưng chính là một cái nháy mắt chậm trễ này, khiến kỳ giông bắt được cơ hội, lao qua. Đợi tới lúc Ngô Đồng xoay người ứng đối, đã không tránh được, đành phải theo bản năng hướng ra bên ngoài đẩy hai tay, kết một cái Vô Tướng Kiếp Ấn.

Advertisement
';
Advertisement