Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Tôi cũng không biết đây là gì, chỉ là cảm thấy ký hiệu này, nhất định là có công dụng nào đó.” Ngô Đồng lẩm bẩm.

Diệu Tâm nghe được bọn họ đối thoại, cũng tiến lên xem xét, nhìn chằm chằm một hồi, hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Nơi này không thể vào…”

Cái gì?

Đoàn người lập tức đều ngây ra, chăm chú nhìn Diệu Tâm.

“Đây là ký hiệu dùng đao khắc khắc lên, tượng trưng cho nơi này là… Tử vong cấm địa.”

Tử vong cấm địa… Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, nghe cái tên này không phải thứ gì tốt cả. “Đây là có ý tứ gì?”


“Chính là nói, chỗ có ký hiệu này, tất nhiên có tà vật cực kỳ hung tàn, hoặc là có nơi hiểm yếu gì đó, tóm lại đi vào sẽ chết người, tuyệt đối không thể vào, cho nên gọi là tử vong cấm địa.”

Đoàn người nghe xong lời của cô, nhìn nhau. Ngô Đồng nhíu mày, nói: “Vậy không có đạo lý nha, người xây mộ nếu ở bên trong an bài thứ kiểu như tà vật, không có đạo lý còn lưu lại tín hiệu ở đây nhắc nhở người khác.”

Diệu Tâm nói: “Ký hiệu này không phải mộ chủ lưu lại, là tổ tiên tôi lưu lại, đây là ký hiệu đặc biệt của địa sư gia tộc, người ngoài là xem không hiểu.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, trách không được mình không nhận ra. Lại ngẩng đầu nhìn ký hiệu kia, vết khắc không sâu, hiển nhiên là trong lúc gấp gáp khắc lên.

Diệu Tâm đi lên trước hai bước, đứng ở phía dưới cửa đá, ngẩng đầu nhìn ký hiệu tượng trưng tử vong cấm địa này, đưa tay sờ sờ, nói: “Tử vong cấm địa, là một loại cách nói trong gia tộc chúng tôi, là nơi để phòng cao nhất tuyệt đối không thể đi, tổ tiên tôi tất nhiên là sau khi chạy ra, mạo hiểm ở đây để lại ký hiệu này…”

Nói đến đây, cô cúi đầu nhìn thoáng qua hài cốt vị kia được cô đặt ở bên cạnh, nói: “Rất có thể chính là ông ấy làm, ông ấy hiển nhiên là muốn nhắc nhở con cháu nhà chúng tôi, đừng đi vào nơi này…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có lẽ chỉ là nhắc nhở bên trong rất nguy hiểm thì sao?”

Diệu Tâm lắc đầu, “Nếu là như thế, thì sẽ không dùng ký hiệu tử vong cấm địa, nơi có ký hiệu này, liền đại biểu vô luận như thế nào cũng không thể tiến vào. Đây là truyền thống của gia tộc chúng tôi.”

Lô Hiểu Thanh chần chờ nói: “Nhưng cô nói hài cốt tổ tiên cô ở bên trong.”

“Phải… Dù vậy, vị tổ tiên này của tôi còn để lại ký hiệu này ở trên đây, nói rõ đi vào nhất định phải chết, ý tứ chính là để người gia tộc chúng tôi về sau đến nơi đây, cho dù hài cốt tổ tiên không thu, cũng không thể đi vào.”

Đoàn người nghe ra thâm ý trong lời nói của cô: mặc dù không cần hài cốt tổ tiên, cũng không thể đi vào, đây là.. Bên trong rốt cuộc có cái gì, khiến người khắc xuống ký hiệu tử vong cấm địa này sợ như vậy?

Địa sự gia tộc, ở nơi này hầu như diệt môn, chỉ chạy ra được một người sống, ký hiệu kia, tự nhiên sẽ không là nói chuyện giật gân.

Đoàn người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút chần chờ với sợ hãi. Đối với Lô Hiểu Thanh và Trần Hiểu Vũ mà nói, chuyến đi cổ mộ lần này của bọn họ thuần túy là vì giúp Diệu Tâm, vì kéo gần quan hệ với cô mà thôi, bọn họ chưa từng xuống núi như thế nào cả, đối với cái gì cũng không phải quá sợ, nhưng ở sau khi trải qua hai con kỳ giông cùng Thi Mông kết đàn tập kích, bọn họ cũng đã ý thức được cổ mộ khủng bố, lúc này cũng chân thật cảm nhận được sợ hãi.

“Vũ Hưng còn ở bên trong, chúng ta như thế nào cũng phải đi vào tìm được hắn.” Lô Hiểu Thanh đột nhiên mở

miệng nói, “Tuy tôi và cậu ta quan hệ bình thường, nhưng dù sao cũng là đi cùng chúng ta, đem một mình cậu ta bỏ lại bên dưới, chúng ta không có cách nào an tâm được.”

Trần Hiểu Vũ chần chờ nói: “Nhưng Vũ Hưng đại khái đã chết, chúng ta không cần thiết vì một người chết mà mạo hiểm chứ.”

“Có lẽ chưa chết, cho dù chết rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy thi thể” Lô Hiểu Thanh nói.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Lô Hiểu Thanh, thằng cha này… Không ngờ còn rất trường nghĩa.

Diệp Thiếu Dương nhớ tới từ khi gặp mặt tới nay, Lô Hiểu Thanh biểu hiện tuy cũng rất tự cao tự đại, không đem mình đặt ở trong mắt, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, không giống Trần Hiểu Vũ và Tào Vũ Hưng đối với mình có địch ý rõ ràng như vậy, khi hành động cũng tương đối nghe theo chỉ huy, hơn nữa lúc này nói chuyện, cũng bại lộ nội tâm của hắn, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy, hắn thật ra trên bản chất cũng không tệ.

So sánh, nhân phẩm Trần Hiểu Vũ, thật sự có chút… Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một từ: nhân tra (tra: cặn bã).

“Trận pháp vây khốn vại luyện thi, nhất định là đã xảy ra vấn đề, mới có thể tạo thành hiện tượng bách quỷ dạ hành bên trên, đây là sứ mệnh của gia tộc tội, tổ tiên tôi mấy người đều chết ở bên trong, cho dù tử vong cấm địa, tôi cũng muốn đi vào, chỉ là các người. Các người nếu trở về ở đây, cũng không sao.”

Đoàn người nhìn nhìn nhau, cũng chưa ai lùi bước, chỉ có Trần Hiểu Vũ đang do dự, nhưng thấy mọi người đều muốn đi vào, hắn cũng khó mà nói cái gì, dù sao mình là một trong mấy đại đệ tử của pháp thuật công hội, người khác cũng đã đi vào, chỉ một mình mình lâm trận lùi bước, tương lai không dễ làm người, vì thế cũng chưa phản đối.

Ở dưới sự kêu gọi của Diệu Tâm, đoàn người đều tự đem pháp khí tùy thân cầm trong tay, Diệu Tâm còn làm thêm hai cái đèn chong, bảo Diệp Thiếu Dương cầm ở trong tay, chiếu sáng lên cho bọn họ. Ở trong tiềm thức, bọn họ đều vẫn cảm thấy hắn là thực lực kém cỏi nhất trong mấy người này ( lúc trước Diệp Thiếu Dương đại chiến kỳ giông biểu hiện phi thường dũng mãnh, cũng chỉ khiến đoàn người cảm thấy hắn thân thủ nhanh nhẹn, dù sao trên pháp lực là vết thương cứng rắn), bởi vậy bảo hắn cầm đèn, hơn nữa để hắn đi ở giữa đội ngũ, thứ nhất thuận tiện chiếu sáng thứ hai cũng là vì bảo hộ hẳn.

Diệp Thiếu Dương có chút không biết nói gì, nhưng cũng không có gì có thể phản bác, đành phải nghe lời.

Sau khi tiến vào cửa đá, phía trước là một mộ đạo thật dài, loại đá phát sáng kia cũng không còn, chỉ có thể dựa vào đèn chong trong tay chiếu sáng. Món đồ chơi này chiếu sáng còn so ra kém một cái đèn pin bình thường nhất, ngoài mười mét cái gì cũng không thấy, đoàn người lúc này mới chính thức có một loại cảm giác thăm dò ngôi mộ. Nghĩ đến đây là tử vong cấm địa, một loại cảm giác áp bách ở trong lòng mọi người cũng là càng lúc càng mãnh liệt…

Đột nhiên, Diệu Tâm đi tuốt đàng trước đột nhiên đúng lại, nói: “Các người có ngửi được mùi gì hay không, mùi rất nhạt.”

Đoàn người giật mình, cẩn thận khụt khịt mũi, quả nhiên là có một tia mùi như có như không, mùi cũng có các loại khác nhau, hiện tại ngửi được loại mùi này… Có một chút như mùi hoa

Trong ổ mộ, sao có khả năng có hoa chứ?

Trong lòng đoàn người đều rất cổ quái.

“Đi thôi, đi phía trước đã rồi nói sau.” Ngô Đồng đề nghị, đoàn người một lần nữa cất bước, mới vừa đi không được bao lâu, phía trước đột nhiên nghe được một đợt tiếng khóc như có như không.


Đoàn người một lần nữa đứng lại, cẩn thận nghe, tiếng khóc là từ phía trước cách đó không xa truyền đến, thế lương bị ai. Đoàn người lập tức đều ngây người, mắt to trừng mắt nhỏ.


“Có thể là Vũ Hưng hay không?” Lô Hiểu Thanh hạ giọng hỏi.


Diệu Tâm lắc đầu: “Không xác định, đi, đi qua xem xem, mọi người cẩn thận!”


Nói xong từ bên hông mình rút ra vật giống như đũa phép nọ.

Advertisement
';
Advertisement