Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Chỉ thiếu một chút như vậy, có tức hay không?” Trên mặt Diệp Thiếu Dương vẫn duy trì mỉm cười, mở lời kích thích Trần Hiểu Vũ.

Trong lòng Trần Hiểu Vũ nổi nóng, hướng Diệp Thiếu Dương triển khai tiến công điên cuồng, nhưng vẫn luôn thua một nước cờ. Một lần này, ngay cả đám người Quỷ bà trên mặt cũng đã xuất hiện một tia biểu cảm khác thường.

“Thiếu Dương, Thiếu Dương à, ôi đệch coi như tìm được cậu rồi, đại ca ơi tôi đến đây!!”

Phương hướng đầu núi, truyền đến một tiếng hô từ thật xa, nghe vào trong tai Diệp Thiếu Dương, là quen thuộc như vậy.

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, quay đầu nhìn lại, một hòa thượng, còn có một đạo sĩ lông mày trắng cả quãng đường điên cuồng chạy tới.

“Bảo gia!! Gia Vĩ!!”

Phượng Hề đã hô lên trước.

Là Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ!


Cả người Diệp Thiếu Dương run run, nhếch miệng cười lên, vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy trên bụng hơi tê, cúi đầu nhìn, là Trần Hiểu Vũ đánh một quyền vào trên bụng mình.

Nhưng không phải loại đau đớn do nắm tay đánh lên, Diệp Thiếu Dương khoát tay, đem Trần Hiểu Vũ đẩy ra ngoài, cúi đầu nhìn, vị trí vết thương, cắm một vật giống như dao găm, đao tệ (tiền tệ hình cây đao nhỏ).

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, đây là đao tệ mài nhọn, là một loại pháp khí phòng thân giới pháp thuật thường dùng, có thước hai, thước tám… kích cỡ khác nhau. Một cái Trần Hiểu Vũ dùng để đâm hắn, là “thước hai”. Nhưng thứ này là khi đối phó tà vật, nhỡ đâu bị áp sát, dùng để phòng thân, từ trước tới nay đều là không thể dùng với con người. Hơn nữa… Diệp Thiếu Dương đem thước hai rút ra, bên trên một mảng xanh biếc, sờ thấy lạnh lẽo, nói: “Có độc?”

“Thối Cốt Hàn Băng, nửa khắc sau, ngươi sẽ co giật toàn thân, ngã xuống đất không nói được, chỉ có pháp thuật của ta có thể giải. Diệp Thiếu Dương, ta cũng là dụng tâm vất vả đó, miễn cho ngươi thua quỵt nợ.”

“Ta không xù.” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, “Ngươi không sống được rồi.”

Vừa dứt lời, Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cùng nhau lao tới.

Bọn họ mới chạy tới Đào Hoa Sơn không lâu, nghe nói trên núi đêm nay tổ chức tiệc cưới, toàn bộ pháp sư đều tham gia, nghĩ nếu Diệp Thiếu Dương ở đây mà nói, nói không chừng cũng tới tham gia, lúc này mới một đường lên núi, cách thật xa đã liếc một cái thấy được Diệp Thiếu Dương đang đấu pháp với người ta, Diệp Thiếu Dương liên tiếp bại lui, bọn họ không rõ tình huống, tự nhiên muốn lên hỗ trợ, cũng không kịp chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, lập tức chạy về phía Trần Hiểu Vũ, vừa lúc lại thấy Trần Hiểu Vũ đánh lén, nhất thời giận không thể át, nổi lên sát tâm.

“Dm, xem lão tử diệt ngươi!”

Tứ Bảo nổi giận gầm lên một tiếng, cùng Ngô Gia Vĩ một trước một sau, giáp công Trần Hiểu Vũ.

“Thiếu Dương, giết chết hắn sao?” Tứ Bảo hỏi. Hắn không biết Trần Hiểu Vũ là ai, cũng không cần biết. Đắc tội Diệp Thiếu Dương, lý do này đã đủ để bọn họ hạ sát thủ.

“Các ngươi là người nào, đây là hai người quyết đấu! Các ngươi nếu không lui xuống, chúng ta sẽ cùng tiến lên!”

Nói chuyện là một đệ tử pháp thuật công hội, gọi mười mấy sư huynh đệ cùng nhau lao tới.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ coi như chưa nghe thấy, vì Diệp Thiếu Dương, đừng nói là vài người như vậy, cho dù là toàn bộ giới pháp thuật cùng lên, cũng hoàn toàn không sợ, cùng lắm là chết!

“Các cậu đi xuống trước, nghe tôi.” Diệp Thiếu Dương không muốn ở đây dẫn lên chiến đấu quy mô lớn, thét ra lệnh Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ lui ra.

Hai người nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, liền biết hắn có định liệu trước, cũng không nói nhiều, lập tức lui xuống.

“Bảo gia các anh bên này nè!” Phượng Hề lớn tiếng gọi.

“Thiếu Dương, đợi lát nữa nói sau nha!” Tứ Bảo cao hứng phấn chấn vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, Ngô Gia Vĩ cũng là mặt đầy kích động. Hai người tựa như đều đã quên vài giây trước còn đánh nhau với người ta, hơn nữa đem người ta vứt ở một bên.

Diệp Thiếu Dương so với bọn họ còn kích động hơn, ở nơi này nhìn thấy hai vị huynh đệ, đây thật sự là tin vui lớn bằng trời.

Có các cậu ở bên cạnh tôi, tôi cái gì cũng không sợ…

“Các cậu đi trước, lát nữa có thời điểm cho các cậu phát huy.”

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cũng không nói nhiều, hướng Phượng Hề bên kia đi qua.

Phượng Hề giới thiệu cho bọn họ, khi biết được trước mắt đây là Đạo Uyên Chân Nhân phiên bản trẻ tuổi cùng Mao Tiểu Phương bản đời thật, Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ đều hỗn độn.

Hai người này đột nhiên đánh ra, vây mình đánh một hồi, đột nhiên lại đi, Trần Hiểu Vũ hiện tại là trạng thái ngây dại, nhìn Diệp Thiếu Dương, nghiến răng lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi là đồ vô lại, trước mắt bao người, ngươi thế mà còn tìm trợ thủ!”

“Cho nên ta đã bảo bọn họ đi rồi, ngươi tiếp tục đi.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn vẫy vẫy tay.

“Ngươi… Vì sao chưa độc phát?” Trần Hiểu Vũ thấp giọng nói.

Diệp Thiếu Dương cười cười, chưa giải thích với gã mình là tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, tung người một cái bổ nhào lên một tay bắt quyết, hướng Trần Hiểu Vũ vỗ tới.

“Tới tốt!” Trần Hiểu Vũ cũng nghênh đón, hai người chiến đấu bám lấy nhau.

Trương Hiểu Hàn đứng ở cạnh kiệu hoa xem chiến, quay đầu nhìn thoáng qua, Ngô Đồng thế mà lại đem khăn voan xốc lên một góc, đang xem cuộc chiến.

“Này, muội hiện tại không thể nhấc lên khăn voan!”

Bị Trương Hiểu Hàn dọa, Ngô Đồng lại đem khăn voan buông xuống.

“Hiểu Hàn, ngươi đáp ứng ta một sự kiện, sau đó, ta sẽ suốt đời cảm tạ ngươi.” Thanh âm Ngô Đồng, từ trong khăn voan đỏ truyền đến.

Trong lòng Trương Hiểu Hàn khẽ động, vội khom người xuống, hỏi: “Cái gì?”

“Ngăn cản trận chiến đấu này, đừng để Thiếu Dương ở trước mặt nhiều người như vậy mất mặt…”

Trương Hiểu Hàn sửng sốt một phen, khẽ cười, nói: “Ngươi không nỡ hắn trước mặt mọi người xấu mặt phải không?”

“Ngươi nói cái gì!”

“Ta biết, như vậy, ngươi nhìn hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi.” Trương Hiểu Hàn tùy tay đem mành kiệu hoa cũng thả xuống.

Bên kia, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.

Lúc trước, Diệp Thiếu Dương cố ý bảo tồn thực lực, một mặt là muốn trêu đùa Trần Hiểu Vũ, nhưng càng nhiều hơn lại là vì không để người khác ( chủ yếu là Trương Hiểu Hàn) nhìn thấu thực lực của mình, làm ra một cái cục diện thắng hiểm, dù sao chỉ cần có thể thắng, thắng như thế nào cũng giống nhau.

Nhưng hiện tại, ở sau khi trúng kim độc của Trần Hiểu Vũ, Diệp Thiếu Dương cũng có chút nổi nóng rồi, ra tay cũng bắt đầu tàn nhẫn hẳn lên.

Trần Hiểu Vũ tự xưng là cường giả cảnh giới chuẩn Địa Tiên, đối mặt Diệp Thiếu Dương cường công, cũng kiên cường ngăn cản một hồi, nhưng rất nhanh đã phát hiện mình hoàn toàn không ngăn được, bị ép liên tiếp bại lui.

Người xem ở đây, bị một màn biến hóa này làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, ai cũng mở to mắt quan sát chiến cuộc, hiện trường chỉ có tiếng Diệp Thiếu Dương và Trần Hiểu Vũ đánh nhau, cùng với… Tiếng chóp chép há to mồm ăn cơm.


“Này, tôi nói người phục vụ, không đúng, vị tiểu ca này, đây là mì Dương Xuân à, đến đến, cho tôi một bát nữa!”


Lúc này, thế mà còn có người có thể an tâm ăn cơm?


Mọi người nhịn không được quay đầu nhìn lại, là hai trợ thủ nọ đột nhiên xông tới Diệp Thiếu Dương, một hòa thượng một đạo sĩ, ghé vào trên bàn ăn như hùm như sói. Mấu chốt là… Hòa thượng đó thế mà lại đang gặm một cái giò lớn.


Ngay cả Diệu Tâm ngồi ở một bên cũng nhìn không được nữa, vỗ hắn một cái nói: “Này, đại hòa thượng, anh thực sự nuốt trôi à, sao anh giống như không quan tâm Thiếu Dương có thể đánh thắng hay không?”

Advertisement
';
Advertisement