Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, hắn trước đó phản bác Từ Phúc, không phải là thật sự không tin, lúc trước thu hoạch thiên thư, Thiên Sư bài của Diệp Pháp Thiện, đã dẫn lên sự hoài nghi của hắn (bộ dạng hai người cũng giống nhau như đúc), hắn chỉ là muốn làm rõ giữa mình cùng Diệp Pháp Thiện, rốt cuộc là một loại truyền thừa thế nào. Trước đó, hắn thậm chí từng hoài nghi mình có thể là Diệp Pháp Thiện chuyển thể hay không, nhưng lời Từ Phúc nói, trái lại đã bài trừ loại khả năng này, làm Diệp Thiếu Dương yên tâm hơn không ít.

Diệp Thiếu Dương không muốn thơm lây bất luận kẻ nào, không muốn làm kiếp sau của ai, chỉ muốn làm chính mình có một không hai, cũng không tin số mệnh gì cả. Cơ duyên cùng số mệnh, dù sao cũng là hai chuyện khác nhau, tóm lại, mọi thứ mình hiện tại có được, trừ thiên phú, đều là mình từng bước một cố gắng đạt được, loại cảm giác này, khiến hắn cũng có động lực đối mặt cuộc đời chưa biết, mà không phải chờ số mệnh đi đem tất cả triển khai.

“Về tổ tông của ta, còn có cái gì, có thể nói cho ta biết?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi.

“Cái này, vẫn là chờ tương lai rồi nói sau, người của Thái m sơn đã đi tìm Ngô Đồng cô nương, ngươi không có thời gian trì hoãn, đề nghị của ta, ngươi vẫn là đi giải cứu cô ấy trước, để cô ấy ở bên cạnh người, sau đó lập tức nghĩ cách đi lối trì, giúp thiện hồ sống lại…”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Bạch Khởi cũng là bị chúng ta giết đến mức chỉ còn lại có nguyên thần, ngươi là giúp hắn sống lại thế nào?”


“Bạch Khởi là cái tên làm người của hắn, bản tôn hắn là thượng cổ dị thú, ở nhân gian hoàn thành sát kiếp mà thôi. Thượng cổ dị thú, nguyên thần vạn kiếp bất diệt, tự có biện pháp sống lại, là khác với nhân loại.”

Thì ra Bạch Khởi là thượng cổ dị thú…

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Vậy Thanh Ngưu thì sao, hắn ngay cả nguyên thân hình như cũng vỡ rồi, chỉ còn sót lại thần niệm, còn ở trong Kim Cương Trác, cũng có thể

sống lại hay không?” “Cái này ta lại không biết.” Từ Phúc nhìn hắn một cái, nói, “Các ngươi luôn đem ta coi là không gì không biết cao thâm khó lường, trên thực tế, ta chỉ là một thuật sĩ, rất nhiều chuyện, ta cũng không biết. Ngươi nếu có cơ hội có được Kim Cương Trác, trái lại có thể thử một lần.”

Tứ Bảo nói: “Làm chính sự trước đi, cậu không phải rất coi trọng bông hoa sen trắng kia rồi chứ, lúc này còn muốn giúp cô ta.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Tôi chỉ là đang nghĩ, thứ nhất, chúng ta cần xông vào lối trì, không khỏi cần tiếp xúc với Tinh Nguyệt Nô, nếu có cơ hội, thuận tay lấy Kim Cương Trác cũng được. Thứ hai, lôi thì đó có Bàn Cổ tăng gác, thực lực của bọn họ cậu cũng thấy rồi, đệ tử bình thường cũng đủ chúng ta uống no nước, nhân số nhiều thêm chút nữa, chúng ta không phải đối thủ, thực lực Bích Thanh còn ở trên cậu với tôi, là trợ thủ tốt.”

Tứ Bảo chậm rãi gật đầu, nói với Từ Phúc: “Từ đại gia, người cùng Bạch Khởi có thể giúp chúng ta một tay không?”

Từ Phúc lắc đầu: “Chúng ta còn có chuyện đi làm, không thể giúp các ngươi. Tu cần bản thân các ngươi đi, nếu là sự thành, ta có thể ngay lập tức dùng Sơn Hải An đưa các ngươi đi trăm năm sau, cũng giảm đi nguy hiểm trên quãng đường các ngươi chạy khỏi Hiên Viên son.”

Nói đến đây, Từ Phúc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Diệp Thiếu Dương, Hiên Viên son là thánh địa pháp thuật, không giống tầm thường, người lần này đi, tất nhiên là cửu tử nhất sinh… Người cân nhắc rõ ràng, nếu ngươi không đi lối trì, chờ hoàn thành kiếp số với Ngô Đồng cô nương, ta liền có thể đưa người trở về…”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, không đợi mở miệng, Tiểu Cửu ở trong Đông Hoàng Chung nói: “Thiếu Dương, đi về xử lý chính sự trước, tương lai lại đi lôi thì không muộn.”

Từ Phúc nói: “Về sau lại đi, cho dù có thể thành công, sợ là muốn chạy ra khỏi Hiên Viên son, lại không dễ dàng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao?”

“Phù văn trên Sơn Hải An sắp dùng hết rồi, nhiều nhất đi qua mấy lần nữa, sẽ mất đi linh lực.” Từ Phúc nói cho bọn họ, Sơn Hải Ấn sở dĩ có năng lực xuyên qua thời không, là vì lúc trước Phong Đô đại để ở bên trên khắc xuống phù văn, ở trong giếng luân hồi dự trữ nuôi dưỡng linh lực mấy ngàn năm, dùng mỗi một lần, linh lực sẽ tiêu hao một bộ phận, bị Từ Phúc dùng lâu như vậy, linh lực trên Sơn Hải Ấn tiêu hao không còn là bao, không có khả năng đi trong giếng luân hồi bổ sung nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng thêm vài lần.

“Như vậy, người có thể đem bọn Đạo Phong đều đón đến hay không, giúp ta?”

Từ Phúc lắc đầu: “Tu vi càng thâm hậu, xuyên qua thời không, linh lực Sơn Hải An tiêu hao càng lớn, trước đó ta tình thế cấp bách sử dụng nó đem người đưa tới, lại không cẩn thận đem Thanh Ngưu cùng các ngươi đám người này cũng đưa tới… Linh lực Sơn Hải n tiêu hao thật lớn, lại đem Đạo Phong đón tới, sợ là các ngươi cũng không trở về được.” Vẻ mặt Từ Phúc nghiêm túc hẳn lên, “Ở trước khi các ngươi trở về, Sơn Hải An không thể dùng nữa, ít nhất cần đem các người bình an đưa về, chuyện xông vào lối trì, chỉ có các ngươi tự mình nghĩ biện pháp. Diệp Thiếu Dương, người đem Đông Hoàng Chung thu lại trước đi.”

“Cái này… Thu như thế nào?

“Đông Hoàng Chung hiện tại là bản mạng pháp khí của ngươi, ngươi lại hỏi ta?”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng giật mình, đi qua, đối mặt Tiểu Cửu trên Đông Hoàng Chung nói: “Em không cần lo, anh nhất định cứu em ra, em an tâm ở trong Đông Hoàng Chung dưỡng tức nguyên thần trước, anh mang em đi.”

Tiểu Cửu biết hắn đã quyết định, thì không thể sửa đổi, vì thế gật gật đầu. Diệp Thiếu Dương nhắm mắt, không chế thần thức, bám vào ở trên Đông Hoàng Chung, sau đó vô sự tự thông tiến hành không chỉ mang tính thử…

Một ánh vàng hiện lên, Đông Hoàng Chung biến thành chỉ to bằng bàn tay, bay đến trong tay Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương lẳng lặng quan sát, trên Đông Hoàng Chung đã có thể nhìn thấy bóng người Tiểu Cửu, Diệp Thiếu Dương hướng cô mỉm cười, “Em hiện tại đã ở bên anh.” Nói xong thu vào trong ba lô.

Tuy còn chưa giúp cô ấy thật sự sống lại, nhưng có thể sớm chiều làm bạn, nói chuyện với nhau, loại cảm giác này, khiến Diệp Thiếu Dương cực kỳ an tâm.

“Cô ấy không phải có nhục thân sao, sao có thể phóng to thu nhỏ lại?” Ngô Gia Vĩ khó hiểu hỏi.

“Nhất hoa nhất thế giới, cô ấy là ở trong không gian Đông Hoàng Chung, thu nhỏ lại không phải cô ấy, là Đông Hoàng Chung. Tựa như người ta tiến vào trong động phủ của tà vật, cho dù là một con ốc, cũng có thể cất chứa thân thể.”

Diệp Thiếu Dương cau mày, ánh mắt từ trên mặt ba người bọn Tứ Bảo đảo qua, nói: “Chuyện này rất nguy hiểm…”

“Cậu vừa mở miệng tôi đã biết muốn nói gì? Tứ Bảo nói, “Không cần nói lời thừa, chúng tôi theo cậu.”

Phượng Hề và Ngô Gia Vĩ đều không chút do dự gật đầu.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động, nói: “Vậy chúng ta trở về thương lượng kỹ càng một phen, chuyện này không phải là nhỏ, phải có kế hoạch chu đáo.”

Tứ Bảo thở dài: “Đáng tiếc quân sự không ở đây, chế định kế hoạch tác chiến loại sự tình này, hắn sở trường nhất.”

Diệp Thiếu Dương cũng rất tán đồng


Vừa mới dứt lời, trong rừng rậm cách đó không xa bay ra một bóng người, đám người Diệp Thiếu Dương cảm giác được hồn lực, quay đầu nhìn lại, nhất thời kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.


“Móa nó, thật sự là nói ai đến người đó liền đến!” Tứ Bảo kích động hô lên, “Quân sự, ngươi sao có thể ở nơi


này!”


“Giống với các ngươi, đến đây một tháng rồi.” Lâm Tam Sinh lần lượt nhìn qua, trên mặt mang theo nụ cười thiệt tình, “Ta vừa rồi luôn luôn ở trong rừng cây nghe các ngươi nói chuyện, tới muộn, sợ quấy rầy các ngươi nói chính sự, bởi vậy chưa đi ra gặp nhau… Khó được các ngươi loại thời điểm này còn nhớ tới ta.”

Advertisement
';
Advertisement