Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Có lẽ, tất cả cái này đều là nhân quả cơ duyên đi.

Trải qua lần xuyên việt này của bọn họ, lực lượng phù văn trên Sơn Hải An đã hoàn toàn tiêu hao gần hết. Từ Phúc lúc trước từng nói rõ, cũng chính là nói, sau này ai cũng đừng nghĩ xuyên việt nữa, trừ phi có thể một lần nữa dùng phù văn thêm vào Sơn Hải An, nhưng điều này cần đại để tự mình động thủ, trên cơ bản là không có khả năng.

Nói cách khác, mình căn bản không có khả năng trở lại dân quốc nữa, không có khả năng gặp lại Ngô Đồng, mọi thứ có liên quan cô ấy, chỉ có thể dựa vào Mao Tiểu Phương, Đạo Uyên Chân Nhân bọn họ đi xử lý, sẽ là kết quả thế nào, mình hoàn toàn bất lực rồi.

Vĩnh viễn… Không thể gặp được bọn họ nữa sao?

Diệp Thiếu Dương nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến, không biết mình cùng bọn họ của thời đại kia, nhìn thấy có phải cùng một mảng trời đêm hay không?

Mặc kệ thế nào, mọi thứ ở dân quốc đều đã có một cái kết thúc, mình cuối cùng về tới thời đại đương đại thuộc về mình, tất cả mọi chuyện còn đang chờ mình đi làm, Lãnh Ngọc cũng chờ mình đi nghĩ cách cứu viện.


Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, từ trên lầu cao, có thể nhìn thấy đủ loại kiến trúc cùng ánh đèn, tất cả đều là quen thuộc như vậy. Diệp Thiếu Dương dang đôi tay, hít sâu một hơi, đột nhiên hiểu

một đạo lý: mặc kệ mình chuyển thể bao nhiêu lần, mặc kệ đời trước mình là ai, đó đều là quá khứ rồi, là nhân quả của quá khứ, mà thứ mình có được, chính là đời này kiếp này!

Mỗi một kiếp của người ta, đều có trách nhiệm của một kiếp đó! Diệp Thiếu Dương đứng hồi lâu ở trước cửa sổ, sau đó trở lại trước bàn ăn, bảo bọn lão Quách đem chuyện xảy ra sau khi mình đi nói một lần, khi Qua Qua kể đến lúc gặp được Lãnh Ngọc, nói chuyện với cô ấy những việc đó, Qua Qua chú ý nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hai nắm tay siết chặt, gân xanh trên mặt hiện ra hết, sự phẫn nộ trào ra trên vẻ mặt lời nói.

Diệp Thiếu Dương đánh một quyền thật mạnh vào trên bàn cơm, vài cái chén trà đều bay lên, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.

“Thiếu Dương…” Tạ Vũ Tình bắt lấy một tay của Diệp Thiếu Dương, dùng sức nắm chặt.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, thở dài: “Ta hiểu Lãnh Ngọc đang nghĩ cái gì cô ấy là không muốn liên lụy ta, nhưng Hậu Khanh thằng nhãi đó, cũng khinh người quá đáng!”

Lâm Tam Sinh khuyên nhủ: “Thiếu Dương, người bình tĩnh, nghĩ trái lại, điều này cũng chứng minh Lãnh Ngọc hiện tại là an toàn, chúng ta chỉ cần vượt ở trước khi bọn họ thành hôn chạy tới, đem Lãnh Ngọc cứu trở về là được. Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, từ từ an bài.” Sau đó quay đầu hỏi Qua Qua.”Bọn họ khi nào thành hôn?”

Diệp Thiếu Dương lại đầm bàn một phát, cả giận nói: “Cái gì thành hôn, không được nói từ này, ta nghe mất tự nhiên.”

Lâm Tam Sinh nói: “Vậy dùng cái gì, thành thân?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Qua Qua nói: “Mười tám tháng sau, nông lịch.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lúc này mới nhớ tới mình thế mà lại quên mất ngày tháng, xác nhận ngày với Qua Qua, thì ra mình đi đã được một tháng lẻ mười ngày, gần đây cũng lập đông rồi.

“Còn nửa tháng nữa, nửa tháng này, chúng ta phải làm rất nhiều việc… Đầu tiên là giúp Tiểu Cửu phục hồi như cũ, à, mọi người gần đây ai nhìn thấy Đạo Phong?”

“Lúc trước Tiểu Tô gọi điện thoại cho ta, nói mấy đại môn phái lên Mao Sơn gây sự, sau đó hai đệ tử của Tinh Nguyệt Nô tới, ở đỉnh núi làm màu các kiểu, còn đánh Tiểu Tô. Đạo Phong xuất hiện, phế một tên giết một tên, sau đó thì không thấy bóng dáng nữa.” Lão Quách đem tình huống sự việc nghe được nói ra.

Đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, giết một phế một..

Diệp Thiếu Dương cười khổ, loại chuyện này, cũng chỉ có Đạo Phong làm ra được. Lập tức từ trong ba lô tìm được nhẫn Băng Tinh Mã Não Đạo Phong cho, cái nhẫn này cũng theo mình xuyên việt đến dân quốc, hắn cũng từng thử, nhưng không có cách nào kích hoạt lực lượng phù văn bên trên. Đem nhẫn nắm ở trong tay, Diệp Thiếu Dương rót vào một luồng cường khí, rất nhanh, từ trong nhẫn, giống như truyền đến sự đáp lại trong hư không xa xôi.

Nhớ tới gương mặt Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương phát ra nụ cười từ trong lòng.

Hắn đã biết mình ở đây, nhất định sẽ mau chóng chạy đến.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục thảo luận với đoàn người, xác định trước mắt quan trọng nhất có ba sự kiện, thứ nhất chính là đi Hiên Viên son, xông vào lối trì, giúp Tiểu Cửu phục hồi thần hồn, thứ hai chính là Long Hoa hội trên Long Hổ Sơn, căn cứ tình báo của lão Quách, lần này trên Long Hoa hội sẽ chọn ra một vị thủ tịch đệ tử của giới pháp thuật, dẫn dắt giới pháp thuật nhân gian ứng đối thiên kiếp.

Chuyện thứ ba chính là đi Thiên Khí son của Linh Giới, từ trên tay Hậu Khanh đem Lãnh Ngọc cứu về.

Trong ba sự kiện, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, độ khó thấp nhất chính là Long Hoa hội.

Căn cứ lão Quách điều tra, Tinh Nguyệt Nô ở mười mấy năm trước, từ nhân gian thu một ít đệ tử thiên phú tuyệt hảo, âm thầm bồi dưỡng, cố ý không nổi bật, mà nay đám đệ tử đó đều đã trưởng thành, cũng tới lúc dùng vào việc, đến lúc đó nhất định sẽ tranh đoạt cái gọi là thủ tịch đệ tử.

Cái gọi là thủ tịch đệ tử, đối với rất nhiều người mà nói đều là hư danh, rơi ở trên đầu pháp sư nhân gian, thật ra cũng không có gì, sẽ không có ai quá để ý, nhưng một khi để pháp thuật công hội đoạt đi, vậy thì lại khác, bọn họ có thể thông qua vị đệ tử này đi khống chế rất nhiều chuyện của giới pháp thuật… Cho nên thủ tịch đệ tử gì đó, Diệp Thiếu Dương cho dù không muốn, cũng nhất định sẽ đi tranh.

Thật ra, Tinh Nguyệt Nô hiện tại chơi trò này, ở dân quốc trăm năm trước cũng đã từng làm một lần, nhưng theo Trương Hiểu Hàn tử vong, kế hoạch này của cô ta đã thất bại, hiện tại đơn giản là làm một lần nữa. Nhưng, Diệp Thiếu Dương cũng tin tưởng Tinh Nguyệt Nô đã có hứng thú lặp lại một lần, vậy khẳng định là đã tìm được thiên tài so với Trương Hiểu Hàn còn lợi hại hơn, bằng không hoàn toàn không cần thiết.

Cách Long Hoa hội tổ chức còn có một tuần thời gian, Diệp Thiếu Dương muốn ở trong vòng một tuần này xông vào lối trì trước, giúp Tiểu Cửu phục hồi như cũ rồi tính tiếp.

Nghe nói kế hoạch xông vào lối trì, bọn Tiểu Thanh Tiểu Bạch đều nóng lòng muốn thử.

“Lão đại, mấy ngày nay người không có mặt, chúng ta đều ở Thanh Minh Giới, cả ngày chém giết bọn cương thi thối hoắc kia, thật sự không có ý tứ gì, chúng ta cũng nên làm chút đại sự!” Qua Qua nhảy đến trên vai Diệp Thiếu Dương, mặt mày hớn hở nói.

Bánh Bao thấy, cũng nhảy đến trên một bên vai khác của hắn, cùng nhau ôm cổ Diệp Thiếu Dương, hất còn không hất ra được, Diệp Thiếu Dương phiền không chịu nổi.

“Nói, lần hành động này, là đi trên Hiên Viên son quấy rối, Hiên Viên sơn mọi người biết chứ, người tu hành nơi đó, đều con mẹ nó không phải nhân loại, cho nên lần hành động này rất hung hiểm, đến lúc đó mọi người cẩn thận, tất cả nghe tôi.”

Đoàn người đều gật đầu, trên mặt nhìn không thấy một chút nào sợ hãi cùng lo lắng, chỉ có tràn đầy lòng tin.


“Các ngươi thật sự là chơi lớn rồi, đi lối trì Hiên Viên son…” Tiêu Dật Vân nhìn Diệp Thiếu Dương cười khổ. “Ta


âm ty mấy trăm năm, chưa từng nghe nói có pháp sư dám làm vậy. Nhưng trên đời này thật sự không có việc gì mà người không dám làm!


Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải ta, là chúng ta, từ xưa đến nay, chỉ một cái Liên Minh Tróc Quỷ.”


Thời điểm nói câu này, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng sinh ra một sự hào hùng. Liên Minh Tróc Quỷ… Mình một tay sáng tạo tổ chức này, cả quãng đường đi tới, từng làm vài đại sự kinh thiên động địa, may mà, mọi người đều còn đây.

Advertisement
';
Advertisement