Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Dịch giả: Bất Lưu Danh

Chiếc vạc rung lắc kịch liệt, toát ra một luồng khói đen, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu rợn người. Đàm Tiểu Tuệ liền dùng hai tay giữ chặt chiếc vạc, đồng thời dùng tiếng Miêu liên tục niệm chú ngữ. Tốc độ niệm chú càng lúc càng nhanh, đột nhiên vang lên một tiếng ‘phụt’, một tia máu đen từ bên trong vạc phun ra dính lên trên tấm vải thưa. Lúc này chiếc vạc đã đứng yên, không còn rung lắc nữa, Đàm Tiểu Tuệ liền hít vào một hơi thật sâu.

“Xong rồi sao?” Trước đó Diệp Thiếu Dương đã đứng dậy, nhìn Đàm Tiểu Tuệ làm phép cả nửa ngày.

Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên cười với Diệp Thiếu Dương: “Chúc mừng Thiếu Dương ca, mọi chuyện đều ổn rồi, anh nhìn cánh tay mình đi.”

Lúc này Diệp Thiếu Dương mới để ý, hắn vội vàng vén tay áo lên, nhìn phía bên trong cánh tay.

Mất rồi, huyết tuyến đã hoàn toàn biến mất rồi! Hai cánh tay trơn bóng không tì vết.


Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi thật dài, Nhân Huyết Cổ Linh khiến mình chỉ còn thời gian một tháng, cuối cùng…. cũng bị giải trừ rồi.

“Đúng rồi, lúc nãy anh nôn ra Cổ linh, dường như cũng phun cả đan dược đã hóa thành máu ra ngoài đúng không?” Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Quá tốt rồi, anh cũng không muốn máu của tên Kim mặt rỗ đó chảy trong cơ thể mình, vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi.”

Diệp Thiếu Dương thoải mái ngả lưng xuống giường. Hắn cảm giác cả người khoan khoái, tuy rằng hắn vẫn luôn lạc quan, mọi việc nếu chưa đến phút cuối cùng hắn không bao giờ chịu thua. Nhưng dù sao bị Nhân Huyết Cổ Linh quấy rầy, nhất là mỗi lần đi tắm đều nhìn thấy hai đường huyết tuyến, trong lòng vẫn cảm thấy chút áp lực. Giống như đã bị phán tội chết vậy, bây giờ giải trừ được Nhân Huyết Cổ Linh hắn liền cảm thấy áp lực biến mất, cả người dễ chịu vô cùng.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn liền thấy Tạ Vũ Tình và Đằng Vĩnh Thanh cũng ở trong phòng. Hắn thoáng sửng sốt nhưng chợt nghĩ ra, có lẽ bọn họ trước đó tới phòng mình ăn sáng. Lúc đó hắn đang điều tức, nên không biết họ đến từ khi nào, bọn họ cũng làm phiền hắn.

Đằng Vĩnh Thanh tuyên một câu phật hiệu cầu phúc cho Diệp Thiếu Dương. Tạ Vụ Tình thì ngược lại, nàng chẳng hề khách khí, đấm vào vai hắn rồi cười nói: “Được đó tên vô lại, không sao rồi, anh lại có thể ra ngoài giả bộ rồi”

“Tôi giả bộ khi nào” Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng, lúc này hắn mới thấy quầng mắt nàng đen thui, hắn vội hỏi: “Đêm qua không ngủ à?”

Tạ Vũ Tình lười biếng duỗi lưng rồi nói: “Tôi giúp họ thẩm vấn, bận rộn cả đêm, bây giờ đám Huyết Vu sư kia vẫn còn đang bị thẩm vấn.”

“Có hỏi được gì không?”

“Vẫn chưa hỏi được gì, Uông Đình đang ở đó phá bỏ pháp thân của bọn chúng.” Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Cảnh sát địa phương cũng biết đến sự tồn tại của Cổ thuật, tự biết cách thẩm vấn bọn chúng. Mấy chuyện này chúng ta cũng không cần quan tâm nữa, nếu như các anh có thời gian, có thể làm nhân chứng đến cục cảnh sát để lấy lời khai”

Diệp Thiếu Dương nói luôn: “Không có thời gian, tôi còn phải nhanh chóng trở về Thạch Thành để đối phó với một tên quỷ cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận.”

“Vậy thì ngày mai chúng ta cùng trở về.” Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đang ở cục cảnh sát, bảo bọn họ giúp đặt vé máy bay. Sau đó nàng gửi những thông tin cá nhân cần thiết cho họ. Chuyến bay từ Dung Thành đến Thạch Thành sẽ cất cánh lúc sáu giờ tối nay. Mọi người cũng chỉ đành để Uông Đình tạm thời ở lại đây, những người khác nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi cảnh sát địa phương sắp xếp xe tới đón, tất cả cùng lên xe, đi tới Dung Thành.

Khi trời sẩm tối, ngồi trên chuyến bay tới Dung Thành, lúc máy bay vừa cất cánh, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lần đầu tiên đúng là rất khó chịu. Hắn đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật trên mặt đất dần thu lại nhỏ bé. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện mà trước đó hắn không hề để ý: Đạo Phong năm đó bị mất tích ở Tây Xuyên, phải chăng chỉ là trùng hợp. Sự mất tích của huynh ấy có liên quan tới Huyết Vu thuật hay không?

Diệp Thiếu Dương biết rằng, một ngày nào đó hắn sẽ còn tới Tây Xuyên. Cho dù chỉ vì tìm kiếm tung tích của Đạo Phong.

Đi ra khỏi sân bay Thạch Thành, Chu Tĩnh Như liền đến đón. Nàng đi tới hai chiếc xe, trước tiên đưa mọi người đến thẳng khách sạn. Sau khi đặt phòng xong liền cùng nhau đi ăn cơm.

Bữa cơm này có thể coi như ăn mừng bọn họ thành công trở về, vì vậy Diệp Thiếu Dương cũng gọi Lão Quách tới luôn. Vừa bước vào phòng, Tiểu Mã nhìn thấy Vương Bình đang gọi món, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, tràn đầy kích động. Tiểu Mã lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, khiến cho Vương Bình hé miệng cười không ngừng.

Sau khi Chu Tĩnh Như biết được Huyết Cổ trên người Diệp Thiếu Dương đã được giải trừ, nàng không hề che dấu sự vui mừng của bản thân. Từ trước đến giờ nàng chưa từng uống rượu, cũng nâng ly chúc mừng Diệp Thiếu Dương. Vừa mới uống cạn một ly rượu đầy, nàng liền gục luôn tại trận, sau đó được Đàm Tiểu Tuệ và Vương bình dìu về phòng nghỉ.

Những người còn lại đều uống đến bét nhè, Diệp Thiếu Dương nhân lúc còn đang tỉnh táo liền kéo Lão Quách đến bên cạnh.

“Rượu cũng uống tới tầm rồi, đệ muốn nói với huynh chuyện này. Chuyện lần trước đệ nhờ huynh đi thăm dò, kết quả thế nào rồi?”

Lão Quách nhấp một ngụm trà, ép xuống hơi rượu đang bốc lên rồi lão nói: “Đệ nói đến trận pháp cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận đúng không. Ta đã đi rồi, nói ra cũng rất trùng hợp, nơi đó là một nghĩa trang tư gia. Vẫn luôn có người chuyên môn trông coi, không cho ai bước vào trong. Ta nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một khoảng rộng trồng cây anh đào. Theo ta thấy có lẽ trận pháp chính là ở trong rừng anh đào đó. ”

“Cây anh đào sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chữ Anh thông âm, cây anh đào cũng là âm mộc. Nếu muốn trồng với diện tích lớn, nhất định phải trồng ở nơi có nhiều người. Nếu không sẽ khiến âm khí tụ lại, sinh ra yêu tà, hơn nữa trồng ở bên cạnh phần mộ như này chính là đại kỵ.

Cho nên chuyện này ắt hẳn có gì đó kỳ lạ.

Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách: “Tại sao huynh không tiến vào đó nhìn xem?”

“Không thể vào được, xung quanh nghĩa trang có tường bao, còn gắn camera nữa, tiến vào chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì thế nào, không bắt được huynh thì có vấn đề gì chứ?”

Lão Quách phẩy tay rồi nói: “Có camera ghi hình, chẳng may chủ nhà đó làm thật, nhất định sẽ tìm được ta. Chủ nhân nơi đó, ta không trêu chọc nổi đâu.”

Diệp Thiếu Dương đang định hỏi người đó là ai, đột nhiên cánh tay hắn bị người nào đó kéo. Ngoảnh đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình với ánh mắt mông lung đang ôm cánh tay hắn, miệng nàng phả ra toàn hơi rượu, nàng dán sát vào người hắn.

Nàng làm gì vậy! Diệp Thiếu Dương nhất thời phát hoảng, không phải nàng muốn mượn rượu để sàm sỡ mình đấy chứ. Hắn vội vàng đẩy nàng ra, nhưng Tạ Vũ Tình lại giơ một ly rượu ra trước mặt hắn: “Tên vô lại, uống rượu nào……...”

Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đón lấy ly rượu nàng đưa cho rồi giả vờ uống. Hắn dùng cơ thể mình che đi, sau đó lén đổ rượu xuống đất rồi nói: “Tôi uống xong rồi, cô tìm mấy người Tiểu Mã uống với bọn họ đi.”

Nhưng Tạ Vũ Tình vẫn nắm chặt cánh tay hắn không buông, trong miệng thì lẩm bẩm: “Tôi biết tôi say rồi, từ trước đến nay tôi chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay tôi rất vui. Vậy nên tôi mới uống say, anh biết vì sao tôi lại vui không?”

“Nhặt được tiền ả?”

Tạ Vũ Tình dường như tỉnh táo hơn một chút, nàng mở to đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn hắn. Đột nhiên nàng thở dài một hơi rồi nói: “Anh có biết không, từ sau khi anh trúng cổ, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh. Trước kia, cứ tối đến lên giường, tôi có thể ngủ được ngay. Nhưng mà bây giờ phải xem hết hai tập ‘Khang Hi đến rồi’, tôi mới có thể ngủ. Anh hoàn toàn không sao rồi……..”


Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, đây mới thực sự là bạn bè, hắn nhìn nàng rồi nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn cô.”


“Tôi không cần anh cảm ơn, tôi muốn….” Còn chưa nói hết câu, nàng đã gục xuống mặt bàn rồi ngủ thiếp đi.


Phía trước mặt vang lên một tiếng than nhẹ.


*** Chữ Anh thông âm, đoạn này mình cũng không hiểu rõ lắm, gg không thấy nhắc đến. Ai biết chuyện nào liên quan tới anh đào thì giải thích cho mọi người nhé. Đại khái là nó thuộc về âm mộc, có thể tụ âm khí sinh ra tà linh như đã nói ở trên.

Advertisement
';
Advertisement