Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Diệp đại ca, đến lúc đó nhất định tính tôi một suất nha, đừng giống lần trước không mang theo tôi.” Ngô Hiểu Tâm bung một ly Cola cụng ly với Diệp Thiếu Dương, “Tôi là nghiêm túc đó.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi cô kế hoạch ngắn hạn.

Ngô Hiểu Tâm tỏ vẻ mình cũng không có việc gì, tạm thời ở lại Thạch Thành không đi, chờ hắn hành động, nhưng vì không quấy rầy hắn, bản thân cô có thể tìm chỗ đi chơi, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, cảm thấy như vậy không khỏi mất đạo đãi khách, vì thể tìm được Trường Tiểu Nhị trên chat, nói với cô về Ngô Hiểu Tâm, bảo cô cùng Diệp Tiểu Manh chiêu đãi thay. Hai người này một là đồ đệ của mình, một người là em gái họ của mình, hoàn toàn có thể giúp mình tận tình địa chủ. Mấu chốt là, Trương Tiểu Nhị có tiền, khẳng định có thể tiếp đón Ngô Hiểu Tâm hài lòng.

Trương Tiểu Nhị nghe nói Ngô Hiểu Tâm là pháp sư thành danh, cực kỳ hưng phấn, lập tức đáp ứng, hơn nữa lập tức lái xe tới đón. Diệp Thiếu Dương giữ cô lại ăn cơm, nhưng Trương Tiểu Nhị ngửi được mùi canh lòng dê liền chịu không nổi, công bố muốn dẫn Ngô Hiểu Tìm kiếm thứ ăn ngon đích thực, nửa lỗi nửa kéo đem cô ấy đưa đi.

Tạ Vũ Tình cũng được mời, nhưng nữ hán tử này đối với canh lòng dê vẫn là không bài xích, không đi theo.


“Thiếu Dương, chị luôn có cái nghi vấn nha, các cậu nói thiên kiếp gì đó, cậu nói, nếu Thi tộc hoặc là Thái m sơn gì đó xâm nhập nhân gian, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cuộc sống của người thường bọn chị không?”

“Chị đây không phải nói lời thừa sao.”

“Nhưng… Chị luôn cảm thấy không thể tưởng tượng, cậu nghĩ xem, người thường mỗi ngày đào bảo ăn uống chơi game, ai cũng không biết điều gì về thế giới pháp thuật, chẳng lẽ đột nhiên có một ngày, tựa như tận thế, ma thần từ trên trời giáng xuống, đem mọi người giết hết?”.

Diệp Thiếu Dương bưng canh dê, nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói: “Đầu tiên, không có khả năng là tận thế, không có khả năng có sự kiện giết người quy mô lớn, bởi vì mặc kệ là Thái m sơn hay là Thị tộc, đều sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”

Tạ Vũ Tình chớp mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

“Quỷ Vực và Thanh Minh Giới, đều là hình chiếu nhân gian, mới có thể tồn tại, mà nhân gian nếu không có sinh linh phun ra nuốt vào hai khí trong đục, liền mất đi âm dương cân bằng, mất đi âm dương cân bằng, thì không có thiên địa đại đạo, cũng không có nhân gian… Vậy những không gian này cũng sẽ không còn tồn tại, cho nên mặc kệ là Thái m sơn hay Thị tộc, đều không có khả năng giết sạch nhân loại.”

Lão Quách nhấp một ngụm rượu đế, nói: “Thiếu Dương nói đúng, vả lại, Thị tộc là vì giành địa bàn, không phải hướng về việc giết người, Thái m sơn đi, nói lời không dám nói, chuyện Vô Cực Quỷ Vương muốn làm nhất, chính là thay thế âm ty, sửa chữa quy tắc tam giới, cái này giống như là cổ đại khởi nghĩa nông dân, sau khi thành công, vẫn cần xây dựng một triều đình mới, cuộc sống dân chúng vẫn như vậy, quan hệ với sinh linh nhân gian thật ra không lớn.”

Tạ Vũ Tình cái hiểu cái không gật gật đầu, nói: “Cho nên… Vậy vì sao mọi người phải kiên quyết phản đối Thái m son, a chị không có ý tứ khác nha, chỉ là tò mò mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương liếc cô nói: “Chị là cảnh sát, nếu có người muốn đảo điên pháp luật hiện có, một lần nữa lập một bộ pháp luật, chị có thể tiếp nhận sao?”

“Đương nhiên không được, pháp luật hiện có mặc dù có một số chỗ còn chưa hoàn thiện, nhưng đã rất khó có được rồi, một lần nữa đổi một bộ pháp luật, quỷ biết sẽ là bộ dáng thế nào.”

“Vậy không phải sao, âm ty mặc dù có rất nhiều vấn đề, nhưng tổng thể vẫn tốt, một khi để Thái m sơn lật đổ, thành lập âm ty mới, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, sinh linh trong tam giới cũng không chịu nổi sự lăn qua lộn lại. Về phần Thi tộc xâm nhập, vậy càng không cần phải nói, pháp sư nhân gian chúng tôi, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận để lũ cương thi kia đến thống trị nhân gian.”

Lão Quách tiếp một câu nói: “Cho nên, bây giờ pháp thuật công hội dựng lên chính là biển hiệu này, nghênh đón bọn họ đến nhân gian chủ trì đại cục, chung quy tốt hơn so với Thái m sơn cùng Thị tộc vân vân.”

Đó là một đề tài tầm thường. Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếp tục húp canh dê.

Húp xong canh dê, Tạ Vũ Tình và lão Quách cũng đi trở về, đều tự phân công nhau điều tra chuyện Thánh Linh hội, Ngô Gia Vĩ ở lại trong nhà Diệp Thiếu Dương. Bích Thanh cũng ở lại chờ Đạo Phong, hơn nữa chiếm lấy di động của Diệp Thiếu Dương, luôn xem phim truyền hình.

Buổi tối, Diệp Thiếu Dương thổ nạp bốn chu thiên, sau đó lên giường ngủ, kết quả vừa ngủ đã bị người ta lay tỉnh lại, mở mắt thấy là Bích Thanh, ngồi ở trên giường, mặt mang ý cười nhìn mình.

“Hơn nửa đêm, làm gì.” Diệp Thiếu Dương lui lại.

“Đạo Phong vì sao còn chưa đến?”

Đạo Phong… Diệp Thiếu Dương cũng rất kỳ quái, lẽ ra mình mỗi lần triệu hồi Đạo Phong, hắn đều sẽ nhanh chóng chạy tới, hôm nay đây là làm sao vậy, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn.

Nhưng, lấy thực lực của Đạo Phong, từ trước tới nay đều là bắt nạt người khác, chuyện bị người khác bắt nạt cho tới bây giờ chưa từng xảy ra. Diệp Thiếu Dương nghĩ Đạo Phong có thể là bởi vì việc nào đó trì hoãn, dứt khoát gọi Qua Qua, bảo nó đi Phong Chi Cốc một chuyến.

“Ngươi tuyệt đối cẩn thận, Phong Chi Cốc cách Thái Âm sơn không xa lắm.”

“Yên tâm đi lão đại, Thái Âm sơn bây giờ căn bản không rảnh tới tìm ta làm phiền” Qua Qua nói xong, leo qua cửa sổ, chuồn ra ngoài.

“Người đợi một chút nữa đi.” Diệp Thiếu Dương nói với Bích Thanh.

“Ta không vội, à, người giúp ta đổi một bộ phim khác đi, cái này ta không quá thích.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đành phải tiếp nhận di động lại giúp cô tìm một bộ phim, Bích Thanh lúc này mới cao hứng đi ra ngoài xem, một lát sau lại trở về, bảo hắn đổi một cái nữa. Diệp Thiếu Dương dứt khoát dạy cô làm như thế nào, dạy hồi lâu mới đem cô đuổi ra ngoài, kết quả vừa nằm xuống không lâu cô lại tới, thì ra quên mất công năng nào đó…

Diệp Thiếu Dương quả thực muốn cuồng, đành phải lại chỉ đạo một lần. “Ngươi lần này nhớ rồi chứ, buổi tối đừng đến đây nữa, đến nữa ta kêu phi lê!”

Bích Thanh chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi kêu đi, người kêu rách cổ cũng vô dụng”

Diệp Thiếu Dương nhất thời giật mình. “Sao ngươi cũng biết câu này, chẳng lẽ một trăm năm trước đã có câu lời kịch này?”

Bích Thanh không để ý tới, sợ mình lát nữa nhỡ đâu không xử lý được còn phải tiến vào, dứt khoát ngồi ở trên mép giường Diệp Thiếu Dương nghịch di động, Diệp Thiếu Dương cầu xin các kiểu, đúng lúc này, chuông kinh hồn treo ở trên cửa sổ vang một tiếng, khi Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, là Lâm Tam Sinh từ ngoài cửa sổ bay vào, Lý Lâm Lâm còn đi theo phía sau.

Lúc trước ở Không Giới, Lý Lâm Lâm và Bích Thanh cũng từng gặp, giờ phút này nhìn thấy cô ở đây, cũng không cảm thấy bất ngờ.


“Xem ra Bích Thanh cô nương đã đem tình huống nói cho ngươi.” Lâm Tam Sinh đi xuống cửa sổ, nói.


Diệp Thiếu Dương biết hắn nói là chuyện đám người Thanh Vân Tử đi Tu La giới, gật đầu nói: “Các ngươi cũng là đến nói cho ta biết chuyện này?”


“Không phải, ta có chuyện càng quan trọng hơn, muốn nói cho ngươi.” Lâm Tam Sinh bảo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống ở đối diện hơn, nhìn hắn nói: “Ta mới từ Thanh Khâu sơn đến, nhận được một tin tức… Thị tộc gần đây có động hướng mới.”


Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, lập tức tập trung tinh thần, gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”

Advertisement
';
Advertisement