Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Lần sau giao cho ta.” Lâm Tam Sinh nói.

Hai người này ngươi một lời ta một câu, hoàn toàn đem Thanh Phong Minh Nguyệt vứt ở bên người, miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ. Những người bên cạnh đều yên lặng quan sát sắc mặt hai người, cảm giác sự tình không ổn.

Trần Nguyên đại tiên hít làn khó hương lung toát ra, một bộ dáng say mê, tựa như đối với tất cả cái này hoàn toàn chưa nghe thấy, không có ý tứ muốn nhúng tay.

“Bốp bốp bốp.”

Thanh Phong vỗ tay vài cái, giận quá hóa cười, cúi người nhìn Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói: “Ngươi rất thích ra mặt thay người ta phải không.”

“Không không không, ta không có đam mê này, chuyện người khác ta chưa bao giờ quản, ngươi nếu đi bắt nạt thánh mẫu bọn họ, ta sẽ xem náo nhiệt, nhưng người anh em này của ta vụng về không biết nói, ta chỉ thay hắn nói ra mà thôi, người có ý kiến à?”

Thanh Phong cười lạnh.


“Ta đã sớm nghe nói ngươi là kẻ không có quy củ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên.”

“Quá khen.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, thái độ này, lại khiến Thanh Phong bị nghẹn.

Minh Nguyệt đi về phía trước một bước, trừng mắt lên với Diệp Thiếu Dương nói: “Nói nhiều lời thừa như vậy làm gì, ngươi đã ra mặt cho huynh đệ, nói lên thực lực nhất định không tệ rồi?”

“Ngươi nói rất đúng, có thể động thủ thì không lắm mồm, đây mới là tác phong của ta.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, trực diện Minh Nguyệt, trên mặt mang theo mỉm cười thản nhiên.

Vì một cái, Ngô Gia Vĩ cũng đứng lên, hướng hai người trợn mắt nhìn.

Lâm Tam Sinh cũng đứng lên, nhìn qua không nóng không lạnh, nhưng cũng không sợ tất cả.

Nhìn ba tên trẻ trâu này, Thanh Phong và Minh Nguyệt ngược lại ngây người. Khi bọn họ ở nhân gian, thiếu niên thiên tài, được Trấn Nguyên Tử chỉ điểm, thực lực phi phàm, tuy ở trước mặt Trấn Nguyên Tử là đồng tử, nhưng

trong mắt người khác, cũng là một đời cường giả, đến Không Giới, Trấn Nguyên Tử bế quan thanh tu thời gian dài, Phường Thốn son đều là bọn họ quản, tuy không xuất đầu lộ diện thế nào, nhưng ở trước mặt các đại môn phái, cũng đều nhận được sự tôn trọng rất lớn, còn chưa từng bị đối đãi như vậy…

Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không biết ứng đối như thế nào.

“Được!”

Minh Nguyệt rống một tiếng, “Ba người các ngươi, có dám theo hai chúng ta ra ngoài đại chiến một trận hay không!”

Tiểu Cửu nghe xong lời này, đứng lên giữ Diệp Thiếu Dương, nhìn ba người bọn họ nói: “Các người đã quên chính sự tới nơi này, nể mặt đại tiện, không thể như thế.”

Lúc trước cô chưa đứng ra khuyên giải, một là cô biết Diệp Thiếu Dương là không khuyên được, thứ hai, cô nghe xong Thanh Phong Minh Nguyệt khiêu khích, trong lòng cũng cực kỳ phản cảm, hận không thể tự mình lý luận với bọn họ một phen, nhưng thân phận của cô rút dây đồng rừng, sợ rối loạn đại cục, lúc này mới nhịn xuống, Diệp Thiếu Dương phản kích, khiến trong lòng cô cũng rất thoải mái, trút được một ngụm ác khí.

“Vô lượng quan.” Trần Nguyên Tử buông hương lung, tuyên một tiếng đạo hiệu, lúc này mới quay đầu, nhìn hai người bọn Thanh Phong Minh Nguyệt, nói: “Từ giờ trở đi, hai người các ngươi một chữ cũng không được nói

nữa.”

“Sư phụ.” Minh Nguyệt còn muốn lý luận Thanh Phong lôi hắn đứng ở phía sau Trần Nguyên Tử, hai người hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nhưng thật sự rất nghe lời một chữ cũng không nói nữa.

Trần Nguyên Tử mặt mang mỉm cười nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi là Mao Sơn chưởng giáo đời này, thân phận không tầm thường, vừa rồi hai đệ tử này của ta có nhiều mạo phạm, còn xin bao dung.”

Tư thái này của Trần Nguyên Tử, Diệp Thiếu Dương tự nhiên không tiện nói gì nữa, hơn nữa hai người này.đã câm miệng, mình cũng không phải loại được lý không buông tha người ta, lập tức chắp tay nói vài câu khách khí, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, vì sao Trần Nguyên Tử trước đó không mở miệng khuyên can, phải chờ tới lúc bọn họ thủy hỏa bất dung muốn đi ra ngoài đấu võ mới nhúng tay?

Trấn Nguyên Tử nói: “Ngươi họ Diệp, lại là chưởng giáo Mao Sơn, người và Diệp Pháp Thiện có quan hệ gì hay không?”

“Đó là gia tổ. Ta là con cháu đích truyền của ông.”

Trần Nguyên Tử gật đầu nói: “Chẳng trách ta liếc một cái nhìn thấy người, liền cảm thấy giống như đã từng gặp, nói như vậy, tướng mạo người và Diệp Pháp Thiện trái lại có vài phần giống nhau… Thì ra là hậu nhân của hắn.”

“Đại tiên quen biết tổ tiên nhà ta?”

Trần Nguyên Tử nói: “Ta trước khi phi thăng, hắn còn trẻ tuổi, nhưng đã bộc lộ tài năng, ta thấy hắn tương lai tất thành châu báu. Khi ta phi thăng, đem pháp khí lúc còn sống tặng hết cho người ta, trong đó pháp khí bên người ta Ngọc Trân Chủ, là tặng cho hắn…”

“ề đúng đúng! Ngọc Trân Chủ, ta thiếu chút nữa đã quên, đây là pháp khí tổ tiên ta truyền xuống, hôm nay ở trên tay em gái ta. Cảm tạ đại tiên, thật không ngờ ở đây còn có thể nhìn thấy ngài.”

Trần Nguyên Tử cười, nhìn quanh, cao giọng nói: “Hai đồ nhi này của ta lệ khí sâu nặng, quấy rối cục diện, bần đạo chân thành bày tỏ xin lỗi, các vị vẫn là đàm luận chính sự đi.”

Đoàn người cũng đều khách khí một phen.

Một đoạn nhạc đệm này cuối cùng đã trôi qua…

Diệp Thiếu Dương liếc Thanh Phong và Minh Nguyệt một cái, phát hiện hai người này cũng dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, nhưng hắn lại không biết trong lòng hai người này đang ẩn chứa tính toán gì.

Quỷ Kiểm bà bà cũng thở phào một cái, may mắn bọn họ chưa đánh, nếu không chủ nhà là bà ta cũng rất xấu hổ.

Đằng hắng cổ họng, Quỷ Kiểm bà bà vừa muốn mở miệng chủ trì thảo luận, Lê Sơn Lão Mẫu đột nhiên nói: “Xin chờ một lát, ta có một chút chuyện, muốn hỏi vị Diệp chưởng giáo này.”

Khuôn mặt Quỷ Kiểm bà bà vốn cũng rất đen, lập tức càng đen hơn. n oán giữa Lê Sơn Lão Mẫu cùng Diệp Thiếu Dương, bà ta cũng từng nghe nói, nhỡ đâu bà ta lại tìm phiền toái, vừa rồi sóng gió mới chấm dứt, kết quả một đợt sóng lại nổi lên…

Chưa đợi bà ta mở miệng, Lê Sơn Lão Mẫu quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta hỏi người, Phù Điệu Tiên Tử hiện ở nơi nào?”

Vốn cho rằng bà ta muốn khí thế ép người hỏi cái gì, kết quả là vấn đề này, Diệp Thiếu Dương ăn ngay nói thật: “Ở trong nhà của ta.”

Bên cạnh Tô Mạt khẽ nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

“Ngươi và cô ta là quan hệ gì?”

“Không có bất cứ quan hệ gì.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Lúc trước cùng nhau đối phó pháp thuật công hội, chẳng qua cũng là có kẻ địch chung mà thôi, cô ta không dính dáng tới ta.”

Lê Sơn Lão Mẫu dùng một chút, nói: “Người trở về nói cho cô ta, nếu muốn đối phó Tô Mạt, phải qua cửa ải ta trước.”

“Tùy tiện đi. n oán của các người, không quan hệ với ta.”

“Vậy ta lại hỏi người, Đạo Phong hiện ở nơi nào?”

Thì ra bà ta luôn đau đáu tìm Đạo Phong báo thù.

“Không biết.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.


Diệu Quang Tiên Tử đoạt lấy câu chuyện, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi hôm nay đến dự hội, tất nhiên là muốn sửa lại chuyện trước đây, tỷ muội chúng ta cũng không nhằm vào người, nhưng Đạo Phong thằng nhãi đó, đã giết rất nhiều đệ tử môn hạ chúng ta, món nợ máu này không gặp không tính! Muốn hợp tác với chúng ta, bảo Đạo Phong đến chịu đòn nhận tội trước!”


“Đừng có nằm mơ.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, chỉ nói một câu như vậy.


Diệu Quang Tiên Tử cười lạnh, “Ngày khác ta chém giết cùng Phong Chi Cốc của hắn, người nhất định cũng muốn hỗ trợ?”


“Cái này à, ta hôm nay là tới đàm phán hòa bình, thật sự không muốn nói thật, nhưng ta cũng không muốn lừa ngươi. Hắn là sư huynh của ta, ta không giúp hắn, chẳng lẽ còn giúp người hay sao?”

Advertisement
';
Advertisement