Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương cười xấu xa nói: “Ta chưa từng thấy yêu tinh làm việc nhà, nhưng ta cũng không thấy yêu tinh nào giống người mê di động như vậy, muốn chơi di động, giúp ta lau nhà trước!”

Bích Thanh cả giận nói: “Đừng ép ta động thủ.”

“Ha ha, người đánh đi, dù sao di động bị ta giấu rồi, người tìm không thấy, đánh chết ta cũng vô dụng.”

“Vậy… Phải làm như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương chỉ là vì tâm tình tốt (giải hòa với Đạo Phong, hơn nữa tìm được hắn hỗ trợ, hơn nữa đối với thế cục cũng có nắm chắc nhất định), muốn trêu cô chút, không ngờ cô thực chịu những em gái này là mê phim mê đến tình trạng gì…

Diệp Thiếu Dương đến phòng vệ sinh tìm được một cái chậu nước, hứng nước, bảo có hỗ trợ lau nhà.


“Vậy, ta chỉ lau cho ngươi một lúc, sau đó người cho ta di động.”

“Chỉ lau cho ta một lúc..” Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa hộc máu, lời gần nghĩa câu này, thật sự quá bẩn.

Bích Thanh hoàn toàn nghe không ra chỗ bẩn, lặp lại nói: “Đúng, chỉ lau một lúc, lâu thì không được.”

Diệp Thiếu Dương Phốc một tiếng bật cười, cực kỳ vui vẻ đáp ứng.

Làm việc nhà là không dùng được pháp thuật, Diệp Thiếu Dương tự mình thu thập cái khác, để bản thân cô ở đây lau nhà, một lát sau đến kiểm tra, hình ảnh thiếu chút nữa khiến hắn phun máu: Bích Thanh quỳ hai gối ở trên mặt đất, hai tay đè khăn lau, cực kỳ vụng về lau sàn.

Dáng người Bích Thanh… đặc điểm lớn nhất chính là mông rất to, rất cong, cho dù là đứng thẳng, đường cong cũng phi thường rõ ràng, mà nay lại là quỳ ở trên mặt đất… Diệp Thiếu Dương không phải người háo sắc bao nhiêu, thấy một màn như vậy, cũng nhất thời cảm giác được sự xúc động nào đó…

“Là như thế này sao?” Bích Thanh hỏi một tiếng, chờ hồi lâu không có đáp lại, quay đầu nhìn, thấy Diệp Thiếu Dương mặt đỏ bừng, ánh mắt dại ra, nhíu mày nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ồồ, không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, ánh mắt vội vàng từ bộ phận nào đó trên người cô dời đi.

Bích Thanh theo ánh mắt hắn nhìn, lúc này mới biết hắn luôn luôn nhìn chằm chằm cái gì, nhất thời hai má đỏ ửng, xấu hổ và giận dữ nói: “Ngươi là đồ hư hỏng!”

“Gì?” Diệp Thiếu Dương chưa nghe hiểu, nhưng cũng ý thức được bị cô phát hiện, xấu hổ ho hai tiếng, nói: “Được rồi, ngươi đừng làm nữa, cho người di động người đi chơi đi.”

Vừa nghe nói có thể chơi di động, Bích Thanh cũng không truy cứu, lấy điện thoại di động, nằm lên trên sô pha, tìm phim bắt đầu xem.

Diệp Thiếu Dương khi lau sàn lau đến bên cạnh cô, nói: “Này, ta nói, sao ta cảm giác thái độ của người đối với ta có chút thay đổi, người trước kia đều là lạnh như băng.”

“Ừm, ít nhất ngươi thú vị hơn nhiều so với đám pháp sư kia.” Bích Thanh nhìn chằm chằm màn hình, nói, “Nếu người cuối cùng không muốn thu phục ta mà nói, vậy chúng ta có thể làm bạn”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nhưng vừa đưa ra vấn đề kia, chính hắn cũng mơ hồ có thể biết được đáp án, tuy hắn và Bích Thanh từng là đối đầu, là vì mục đích của mình mới liên hợp lại (bây giờ cũng là như thế), nhưng dù sao cũng kề vai chiến đấu vài lần, lại là cùng nhau từ trăm năm trước đến, đã đủ quen thuộc, thật ra đã sớm là bạn.

Diệp Thiếu Dương không biết là, Bích Thanh đối với hắn sở dĩ thân cận, còn có một tầng nguyên nhân: cô là yêu tinh của một trăm năm trước, mơ hồ theo hắn cùng nhau đến thế giới này, chỉ một người thân là Lý Hạo Nhiên, còn đi Tu La giới rồi, cô ở thế giới này, có thể dùng bốn chữ “tứ cố vô thân để hình dung, hơn nữa thời đại này đối với cô mà nói rất xa lạ, quen biết duy nhất chính là Diệp Thiếu Dương.

Yêu tinh cũng là sinh linh, có cảm xúc giống như nhân loại. Dứt bỏ tu vị mà nói, Bích Thanh cũng chỉ là một yêu tinh cô độc thời gian dài, bây giờ tới một hoàn cảnh càng thêm lạ lẫm, ngay cả chính cô cũng chưa phát hiện, cô đã vô hình trung sinh ra một loại ỷ lại và thân cận đối với Diệp Thiếu Dương, có thể ở trong nhà hắn không kiêng nể gì, hoàn toàn coi là địa bàn của mình.

Bích Thanh nằm nghiêng ở trên sô pha, hai chân đặt lên trên tay vịn của sô pha, tư thế rất thích ý. Lá sen hóa thành váy trượt mãi đến chỗ đùi, lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết cùng bàn chân bóng loáng.

Diệp Thiếu Dương mỗi lần lau sàn đến phụ cận, đều nhịn không được liếc vài lần… Dọn phòng xong, Diệp Thiếu Dương mệt đến mức không chịu nổi, trở lại phòng ngủ, trực tiếp nằm ngay để ở trên giường.

“Ta cũng mệt muốn chết.” Qua Qua cũng học bộ dáng của hắn, nằm hình chữ đại ở trên giường, cố ý thở hổn hển.

“Ngươi một cái rắm, người lại không phải nhân loại, làm chút việc này tính là gì?

“Không giống đâu! Làm việc nhà vẫn là rất vất vả.” Qua Qua nghiêng người lại, ôm cổ Diệp Thiếu Dương, dụi dụi như đứa trẻ con.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: “Qua Qua, người nói, nếu ta thật sự tìm không thấy đường thông qua rừng rậm hắc ám, làm sao bây giờ?

“Cái này… Lão đại, chung quy sẽ có biện pháp, ngươi không cần quá lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Ngươi nói, nếu ta không đi cứu Lãnh Ngọc, ngươi có thể lý giải ta làm như vậy hay không?”

Qua Qua lập tức giật mình, nâng đầu, nhìn hắn, muốn xác định hắn có phải đang nói lời thật lòng hay không.

“Lão đại, đây không phải tác phong của người. Người là nghiêm túc sao?”

“Cái khác không nói, nếu ta thật sự làm như vậy, người sẽ ủng hộ không?”

Qua Qua kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu nói không ra lời, cuối cùng nghiến răng nói: “Mặc kệ ngươi làm gì, ta đều ủng hộ!”

Diệp Thiếu Dương hướng nó cười cười, nói: “Ở trong mọi người, thời gian người ở chung với ta là lâu nhất, ta vẫn luôn đem người coi là con ta… Qua Qua, người biết cách làm người của ta, ta đi đánh bạc tính mạng cứu Lãnh Ngọc, tuy ta rất có lòng tin, nhưng nếu cuối cùng không thể thành công, ta cũng sẽ không hối hận cố gắng một phen này, nhưng… Ta không hy vọng bị nguyên nhân khác ngăn cản, không hy vọng thua ở trên vạch xuất phát. Người hiểu ý tứ của ta?”

Qua Qua cắn môi, chưa lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, chờ đợi. Qua một hồi lâu, Qua Qua cuối cùng mở miệng, nói: “Lão đại, ngươi muốn ta nói cái gì?”

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó, không muốn nói đừng nói, dù sao ta đã nói nhiều như vậy, nếu người không nói, ta còn có thể cạy miệng người hay sao?”

Qua Qua lại trầm mặc một hồi, nói: “Thật ra những ngày qua, ta cũng luôn luôn do dự, nên nói cho người hay không, không nói cho người đi, ta biết đây là không đúng, nói cho ngươi… Ta lại sợ người đi là chịu chết.”


Quả nhiên… Lâm Tam Sinh phỏng đoán không sai!


Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm khái nói: “Quân sự trâu bò.”


“Cái gì?”


“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhìn mặt nó, nói: “Các hành động trước đây của chúng ta, đối mặt đối thủ, kẻ nào yếu, ta không phải đều sống sót? Một lần này, cũng sẽ không ngoại lệ. Hơn nữa sức chú ý của thi tộc hoàn toàn ở trên chiến trường, cái này so với đối phó ta còn quan trọng hơn một trăm lần, chúng ta hoàn toàn có thể thừa dịp thể lực Không Giới chống đỡ thị tộc, đánh lén Thiên Khí sơn, cứu ra Lãnh Ngọc… Chỉ cần có biện pháp xuyên qua rừng rậm hắc ám, cơ hội vẫn là rất lớn, hơn nữa đây là cơ hội duy nhất.

Advertisement
';
Advertisement