Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Khóe miệng Thu Oánh run rẩy một cái, nói: “Anh có biết không, con sâu xanh đó là ma chướng tôi độ kiếp, tôi muốn độ kiếp, thì phải thừa nhận nỗi đau con sâu xanh cắn nuốt… Kết quả anh không phân tốt xấu, đem con sâu xanh gạt đi, để tôi bỏ lỡ độ kiếp.”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nhất thời nghẹn, cười xấu hổ, bẻ bẻ hai tay, không biết nói cái gì cho phải.

Thu Oánh hừ một tiếng, “Vốn tôi là muốn tới tìm anh trả thù, nhưng một thân tu vi của anh quả nhiên lợi hại, tôi không dám cứng rắn, chỉ có canh giữ ở bên cạnh anh, chờ

Nói tới đây, Thu Oánh mếu máo, thở dài nói: “Kết quả kể từ đó, tôi ngược lại chứng kiến anh một đường hàng yêu trừ ma, nói thẳng, mọi thứ anh làm, khiến tôi thay đổi cái nhìn đối với anh, tôi tìm hiểu bản tâm, mới biết tất cả cái này đều là mệnh số, chú ý tôi có duyên với anh, tôi cam nguyện làm yêu phó của anh, bỏ một phần sức cho anh ứng đối thiên kiếp, cũng coi như minh chứng trước

sau…”

Làm yêu phó của mình?

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, xua tay nói: “Chuyện này không phải là nhỏ, tôi nói này có em, cô cân nhắc cho rõ ràng…”


“Anh chê tôi không đủ bản lãnh sao?”

“Cái này ngược lại không phải…”

“Tôi tuy tu vi tầm thường, nhưng tôi tự có bí thuật, có thể liễm khí ẩn hình, bất cứ sinh linh nào cũng rất khó phát hiện tôi tồn tại, tôi ở bên cạnh anh, sẽ rất hữu dụng.”

Cái này… Diệp Thiếu Dương còn muốn mở miệng từ chối, Thu Oánh nghiến răng nói: “Ý tôi đã quyết, hy vọng chủ nhân anh đừng chối từ, nếu không bị anh từ chối, người ta là rất đau lòng…”

Diệp Thiếu Dương thật sự là không biết nói cái gì mới tốt.

Lão Quách ở bên cười một tiếng, nói: “Chuyện tốt chuyện tốt, tiểu sư đệ mau theo đi.”

Tạ Vũ Tình bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm: “Lại một người nữa…”

Thu Oánh cười ngọt ngào, lập tức muốn phun ra hồn tinh, lão Quách đột nhiên nói: “Đợi chút!”

Thu Oánh nhíu mày nhìn hắn.

“Cô đợi lát đi!”

Lão Quách nói xong kéo qua Bích Thanh bên cạnh, nói: “Ta nói, ngươi muốn cũng nhận chủ bây giờ hay không, vốn ngươi là xếp ở phía trước, bây giờ người ta sắp nhận chủ, chờ cô ấy nhanh chân đến trước, cô ấy chính là lão thập, người đến lúc đó lại nhận chủ, ngươi liền đứng thứ mười một, ngươi hiểu chứ!”

“Cái vớ vẩn gì thế!”

Bích Thanh hướng phía Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn, “Muốn ta làm yêu phó của ngươi, người đừng có nằm mơ!”

“Ta cũng không nói mà!” Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Nói xong, đột nhiên cảm giác trước mắt hiện lên một tia sáng, quay đầu nhìn lại, là Thu Oánh phun ra một vật long lanh trong suốt, nhìn qua giống như một giọt sương, tràn ra ánh sáng màu tím, nhìn qua có chút giống chuỗi DNA, nâng hạt châu kia ở giữa, hướng Diệp Thiếu Dương bay đến.

Cái này…

Diệp Thiếu Dương có chút bất đắc dĩ, vì sao những người này nhận chủ cũng không cho mình đường sống lựa chọn?

Lúc đó cũng chỉ đành mở ra tay trái đi nghênh đón, miễn cho hồn tinh tiêu tán.

Giọt sương rơi ở trong lòng bàn tay Diệp Thiếu Dương, hóa thành một hồn ấn màu tím nhạt.

Nhận chủ hoàn thành…

Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn hồn ấn đủ mọi màu sắc trên tay mình, trong lòng rất có cảm xúc. Thu Oánh ghé lên, nhìn thoáng qua, không khỏi nhíu mày, có chút mất hứng nói: “Sao anh nhiều môn nhân như vậy chứ.”

Lão Quách xen vào nói: “Chín, cô là người thứ mười, cô nương về sau là lão thập rồi.”

“Nhiều như vậy à.” Thu Oánh có chút không thoải mái.

“Cô còn không vui?” Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Tôi lại không bảo cô nhận chủ, lại nói tôi căn bản chưa chuẩn bị xong đầu, tôi cũng không biết cô…”

Thu Oánh cười nói: “Cũng không phải cưới vợ, từ từ làm quen đi. Dù sao tôi rất quen thuộc đối với anh, tôi biết bên cạnh anh có mấy môn nhân, nhưng không biết có nhiều như vậy… Bọn họ đều gọi anh lão đại, tôi về sau cũng học theo gọi anh là lão đại.”

Diệp Thiếu Dương ít nhiều có chút cạn lời, miễn cưỡng cười cười, quay đầu nói với Tạ Vũ Tình: “Chúng ta bây giờ trở về?”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một chút, nhìn quanh, nói: “Anh Mị kia…”

“Chạy rồi.” Thu Oánh nói.

“Cái này… Vậy lần hành động này coi như thất bại?” Tạ Vũ Tình hỏi.

“Cũng không tính là thất bại, chúng ta cũng coi như nắm giữ không ít tin tức..” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Đúng rồi, chúng ta nên điều tra một lần đối với phân hội kia, xem xem có cái gì có giá trị không.”

Tạ Vũ Tình lập tức liên hệ với Vương Bình, một lát sau, Vương Bình tới, tỏ vẻ cảnh sát đã bắt mấy tín đồ cầm đầu, nhắm chừng sẽ thẩm vấn một phen, người còn lại tạm thời cũng không có cách nào đi bắt, dù sao nhân số quá nhiều. Chuyện này, hắn đã hướng bên trên báo cáo, coi là hành động tà giáo để xử lý, cảnh sát đối với loại chuyện này là có dự án, xử lý cũng sẽ không dẫn tới hỗn loạn gì.

Vương Bình mang theo đám người Diệp Thiếu Dương tới dưới căn nhà lầu nhỏ kia, cảnh sát đã phái không ít người thăm dò ở hiện trường.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương làm một lần càn quét đối với tòa nhà, ngược lại cũng chưa phát hiện cái gì có giá trị, chỉ có trên cái bệ kia có chứa bàn thờ phù văn thần bí, còn có bức tượng thần kia, bị Diệp Thiếu Dương thu lại, mang về nghiên cứu tiếp.

Hôm nay quá muộn, khẳng định không thể quay về Thạch Thành, đoàn người Diệp Thiếu Dương trở lại khách sạn nội thành, Tạ Vũ Tình đi sở cảnh sát địa phương, phụ trợ Vương Bình đi thẩm vấn các tín đồ kia, Diệp Thiếu Dương tắm rửa trước một lần, sau đó đem đoàn người gọi hết vào trong phòng mình, cùng nhau thảo luận sự kiện lần này.

Ở trước khi thảo luận, Diệp Thiếu Dương hỏi Thu Oánh trước một số tình huống, biết được cô ở sau khi bị mình phá cơ hội độ kiếp, liền tới nhân gian, trước đó chưa tới tìm mình, là ở nhân gian du đãng khắp nơi, chủ yếu là hiểu biết văn minh nhân gian, ở Hoa Hạ quốc từ nam đến bắc đi dạo một vòng, coi như là hiểu biết đại khái đối với thế giới văn minh hiện nay.

Sau đó, cô lặng lẽ tới bên cạnh mình, như lúc trước cô nói, vốn cô là muốn tìm mình báo thù, bởi vậy ẩn núp, quan sát nhất cử nhất động của hắn, tìm kiếm điểm yếu của hắn cùng cơ hội xuống tay.

“Về sau, tôi liên sinh ra hứng thú đối với anh con người này, cảm giác anh không giống với pháp sư khác… Ồ, tôi kiếp trước làm người, cũng là pháp sư, cho nên đối với tình huống nhân gian vẫn hiểu biết một chút, hơn nữa bên cạnh anh luôn có một số môn nhân, trợ thủ lợi hại vây quanh, tôi không có cơ hội xuống tay, về sau dần dần không còn hứng thú, hơn nữa tìm hiểu nhân quả… Ừm, liền thành bộ dạng bây giờ.”

Diệp Thiếu Dương chần chờ một lúc, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Cô vẫn luôn nán lại ở bên cạnh tôi? Vậy tôi bình thường tắm rửa thay quần áo các thứ…”


“Anh yên tâm đi.” Thu Oánh trợn mắt lên, “Những chuyện xấu hổ đó, cho dù anh cầu tôi tôi cũng sẽ không xem.”


Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, cười hai tiếng xấu hổ, hỏi tiếp, mới biết được thời gian cô theo mình cũng không tính là quá dài, là ở mình lúc trước trước khi xuyên việt đến dân quốc, mình sau khi đến dân quốc, cô ấy không tìm được, liền ở phụ cận nhà mình tìm chỗ tu luyện một thời gian, về sau phát hiện mình trở về, lại tiếp tục đi theo.


Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, nhịn không được hỏi: “Tôi nói, cô ngay từ đầu đi theo tôi không hiện thân tôi có thể lý giải, vì sao về sau cũng mãi không hiện thân, không cho tôi biết sự tồn tại của


CÔ?”

Advertisement
';
Advertisement