Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Binh mã ra khỏi cửa ải, theo tường thành đi mãi về bên trái, lại đi thêm non nửa canh giờ, có người dùng ngựa báo cáo, nói là đã sắp đến, Qua Qua vén màn nhìn thoáng qua, ở trên đường chân trời cách đó không xa xuất hiện một ít điểm đen, đều là người cưỡi ngựa, đúng không nhúc nhích ở nơi đó.

Kiến Văn Đế nắm chặt Ngữ Trường Kiếm.

“Hoàng đế, ta nói, ngươi đừng xúc động, có chuyện từ từ nói…” Qua Qua cảm thấy mình dù thế nào cũng có thể khuyên vài câu, “Các ngươi tóm lại là thân thích, còn là chí thân, nhân gian có câu nói như thế nào nhỉ, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa giải —

“Cái gì!”Kiến Văn Đế trừng mắt.

“Ô, nói sai rồi, đây là hình dung vợ chồng, hình dung thân thích nói như thế nào nhỉ… Được rồi ta đã quên, dù sao hắn cũng là chú ruột của ngươi, hơn nữa cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy.”

Kiến Văn Đế cười âm trầm, “Trẫm lúc trước quả thực đem hắn coi là thúc thúc, cho nên trẫm đã thua, một lần này, trẫm sẽ không khách khí với hắn nữa.”

Xa mã đi mãi đến trước trận, sau khi dừng lại, Kiến Văn Đế ngược lại không sốt ruột xuống xe, mà là bảo người ta đem rèm vén lên, Qua Qua cũng nghiêng đầu nhìn tới.


Đối diện chỉ có mười mấy người, mỗi người đều là mặc giáp bạc, cưỡi ngựa cao to, xếp thành một hàng ngang.

Ngân giáp quỷ võ sĩ…

Một vị tướng quân ở giữa mặc giáp vàng, đầu đội mũ mào, dáng người nhìn qua rất cường tráng, bộ dáng hơn năm mươi tuổi, trong nét mặt lộ ra một loại khí chất uy nghiêm tự nhiên hình thành. Qua Qua nhìn cái đầu tiên, có loại cảm giác quen thuộc, giống như từng gặp ở nơi nào, lại nhìn Kiến Văn Đế, bừng tỉnh đại ngộ: trên mặt Kiến Văn Đế cũng có khí tức tương tự.

Hơn nữa hai người tuy một béo một gầy, ăn mặc cũng không giống nhau, nhưng trong ngũ quan có một loại thần vận vẫn rất tương tự.

Đây chính là chú của Kiến Văn Đế, Chu Lệ nhỉ.

Kiến Văn Để nhìn thấy Chu Lệ, mí mắt giật giật, sau đó khóe miệng nở ra một nụ cười mỉm, chậm rãi nói: “Hoàng thúc, đã lâu không gặp.”

Trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu cũng như hòa, nhưng chỉ có Qua Qua ở trong xe chú ý tới, tay hắn cầm kiếm đang khẽ run.

“Ta biết là người mà, Duẫn Văn… Trôi qua đã lâu như vậy, chuyện năm đó, người còn không bỏ xuống được sao?” Chu Lệ thanh âm vang dội, không giận tự uy, lộ ra một loại lực lượng làm người ta không thể kháng cự.

Chu Lệ thấy được Qua Qua ở bên trong, chắp tay, nói: “Vị này đã ngồi chung một xe với cháu của ngô, không biết là vị nào của Phong Chi Cốc?”

Qua Qua vội vàng xua tay, nói: “Không không, ta là thuộc Liên Minh Tróc Quỷ, đến Phong Chi Cốc làm việc, thuận tiện qua xem, ồ, ta thật ra là muốn khuyên các ngươi hòa hảo.”

Chu Lệ giật mình, “Liên Minh Tróc Quỷ… Ngươi là môn hạ của tiểu thiên sư?”

“Đúng đúng, ta là lão Nhị Qua Qua.”

“Thì ra là nhị gia.” Chu Lệ lại chắc chắp tay, “Thỉnh cầu trở về thay ta ân cần thăm hỏi tiểu thiên

Sur.”

“Không dám, nhất định chuyển lời.” Qua Qua vội vàng hoàn lễ, ngược lại đã sinh ra vài phần hảo cảm đối với Chu Lệ này.

Chu Lệ còn muốn hỏi Qua Qua điều gì, Kiến Văn Để khẽ quát một tiếng: “Chu Lệ! Ngươi nay nhìn thấy thái thượng hoàng, dám không hành lễ sao?”

— Chu Lệ là chú của hắn, nhưng làm hoàng để lại là ở sau hắn, nói nghiêm khắc, hắn so với Chu Lệ mà nói, thật đúng là thái thượng hoàng…

Chu Lệ mỉm cười, nói: “Nếu luận thân duyên, ta là chú ngươi, nếu luận quốc thống… Ta năm đó nhận lệnh Tĩnh Nan, kế thừa đại thống, đã đem bài vị người dời ra khỏi triều đình, lấy đâu ra thái thượng hoàng?”

“Tĩnh Nan, ha ha ha ha…”Kiến Văn Đế cười phá lên.

Chu Lệ sau đó thở dài, nói: “Mấy trăm năm đã qua rồi, Duẫn Văn, tất cả đều đã xong… Mà nay người ta ước hẹn tác chiến, tước định sau khi xong việc phân cách ranh giới, vì sao lật lọng, chiếm địa bàn của ta?”

Kiến Văn Để cười lạnh nói: “Vẻn vẹn Quỷ Vực nơi vô chủ, tính toán chi li với ta, ngươi ở nhân gian, chiếm toàn bộ giang sơn Đại Minh ta, còn ngại ít sao.”

Chu Lệ nhìn hắn, trầm mặc một phen rồi nói: “Ta đã biết, ngươi là cố ý, ta có “nhường người… Nhưng ta nay làm tượng, không thể tự tiện chủ trương, không cách nào ăn nói đối với âm ty, đối với bộ hạ, việc hôm nay, người lại muốn thế nào?”

“Kiến Văn, người vốn là vong mệnh thiên tử, không phụng âm ty, ở nhân gian làm quỷ, bị Diệp Thiếu Dương tru sát, lại vì Đạo Phong cứu, trái với luân hồi đại đạo, vốn là tội phạm quan trọng của âm ty, chủ ta nhường nhịn mọi cách, người lại đắc ý vênh váo, toàn nói những chuyện lông gà vỏ tỏi của kiếp trước, ý như thế nào, còn không xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, theo ta đi âm ty kết thúc án kiện!”

Bên cạnh Chu Lệ, một người cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, tay cầm roi ngựa, chỉ vào Kiến Văn Để lớn tiếng chửi ầm lên, thanh âm như tiếng sấm. Qua Qua chăm chú nhìn lại, bộ dạng kẻ này cũng rất dũng mãnh, nghĩ đến lúc mình xem TV, thường xuyên nghe được từ hổ tướng này, dùng ở trên thân ngân giáp quỷ võ sĩ này quá thích hợp.

Kiến Văn Đế giật mình, nheo mắt đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Ta chính là Vĩnh Lạc triều đại tướng Hung quốc công Quách Lượng!”

“Quách Lượng tặc tử, ngươi nhận ra ta hay không!” Một người từ trong đội ngũ phía sau xe ngựa của Kiến Văn Đế đi ra, đi lên đứng ở phía trước. Qua Qua tò mò thò đầu nhìn là một người trung niên trang phục thư sinh, râu đen bay bay, mặt đầy chính khí, cho người ta cảm giác cương trực công chính.

Quách Lượng chăm chú nhìn người tới, không đợi nhận ra, bên cạnh Chu Lệ cả kinh biến sắc, hô lên: “Phương tiên sinh! Không, tinh quân ngài sao lại đến đây?”

Phương tiên sinh lạnh lùng nói: “Ta không phải là bản tôn tinh quân, mà là nhân hồn Phương Hiếu Nhụ, Phương Hiếu Nhụ năm đó bị người tru diệt mười tộc!!”

Chu Lệ giật mình.

Qua Qua tò mò, nhỏ giọng hỏi Kiến Văn Đế: “Người này là ai.”

Kiến Văn Đế động dung nói: “Hắn là người có khí tiết nhất Đại Minh triều ta, sao Văn Khúc hạ phàm, Chu Lệ mưu phản thành công, bảo hắn nghĩ chiếu thư, không theo, bị diệt mười tộc… Sau đó sao Văn Khúc quân trở về vị trí cũ, nhân hồn Phương Hiếu Nhụ lại ở lại Quỷ Vực, đó là thần niệm Văn Khúc tinh quân. Bởi hắn cương trực công chính, ngâm oan mà chết, âm ty vốn muốn trọng dụng, nhưng hắn bởi Chu Lệ được âm ty phong quan, từ chối không đồng triều vớigã, cả ngày du đãng ở Quỷ Vực, biết được ta ở Phong Chi Cốc, lập tức tới tìm ta. Đây là trung thần số một của bản triều đó!”

Nói đến sự tích Phương Hiệu Nhụ, Kiến Văn Đếtâm kế vẫn luôn cực sâu, trên mặt cũng xuất hiện nét kích động.

Qua Qua nghe hắn nói xong, ngây ra một hồi, sợ hãi hỏi: “Không phải chỉ có cửu tộc sao, lấy đâu ra mười tộc?

Kiến Văn Đế cười to, chỉ vào Chu Lệ nói: “Cái này phải hỏi hắn một phen, hắn ngại cửu tộc không đủ, ngay cả đệ tử của Phương tiên sinh cũng coi như một tộc, tàn sát hết rồi!”


Chu Lệ hơi cúi đầu, biểu cảm trên mặt rất là xấu hổ.


Phương Hiếu Nhụ chỉ vào Quách Lượng lúc trước lên tiếng mắng: “Ba họ làm nô tài, có tư cách gì ở trước mặt lão phu sủa gâu gâu!”


Quách Lượng tức tới mức nghiến răng thành tiếng, nhưng đối mặt một con người đạo đức toàn vẹn như vậy, đầu tiên đã thua trên khí thế, trong lúc nhất thời không dám lên tiếng.


“Phương tiên sinh, lời ấy sai rồi.” Một thanh âm già nua từ phía sau Chu Lệ phát ra.

Advertisement
';
Advertisement