Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Được, cậu cầm cái này.” Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền lớn đúc mẫu, giao cho Tứ Bảo, đồng tiền này đã từng bị mình tế luyện, chỉ cần không vượt qua phạm vi năm trăm mét, mặc kệ ở vị trí nào, mình đều có thể dùng cường khí cảm ứng được nó tồn tại.

Hai người phân công nhau, hướng phương hướng khác nhau bay đi.

Diệp Thiếu Dương bay không xa bao nhiêu, không khí bên người đã đặc sệt đến trình độ dòng nước: thân thể bay đi ở không trung, làm phép, giống như là ở dưới nước, động tác trì hoãn đi mấy lần, mà quỷ ảnh ảo giác xung quanh lại càng lúc càng nhiều, không xua đi được giống như ruồi bọ, hơn nữa, chỉ có mình chịu độ sệt của thi khí ảnh hưởng, những kẻ đó chẳng những chưa chậm lại, ngược lại giống như càng nhanh hơn.

Diệp Thiếu Dương đành phải dừng lại, toàn lực đối phó những bóng đen này.

Bởi vì động tác chậm đi, hắn có một thân pháp lực cũng không được việc, bởi vì tốc độ ra tay chậm đi, trong lúc tranh đấu, khoảng cách với những bóng đen này dần dần bị kéo vào, trường hợp trở nên càng thêm hung hiểm.

Xèo…


Diệp Thiếu Dương lấy chu sa vẽ một đạo Luyện Khí Phù, trong quá trình thiêu đốt, thi khí sền sệt chung quanh điên cuồng dâng trào qua, bị lửa bùa đốt tan đi, bên cạnh nhất thời cảm giác thoải mái hơn một chút, Diệp Thiếu Dương thừa Cơ làm phép, đem bóng đen chung quanh xua tan ra ngoài mười mét, cuối cùng được thở một hơi.

Nhưng linh lực của linh phụ có hạn, chờ thiêu đốt gần hết, thi khí xung quanh đè ép tới, không khí lại trở nên dinh dính, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể giở lại trò cũ, giành thời gian thở dốc, thi khí cũng càng thêm dinh dính, cục diện trở nên tràn ngập nguy Cơ.

Mình bên này chật vật như thế, Tứ Bảo bên kia khẳng định cũng không ổn tới đâu.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một điểm này, dùng cường khí ở lòng bàn tay vẽ ấn, liên thông đồng tiền lớn đúc mẫu kia giao cho Tứ Bảo, cảm ứng được phương vị, nhưng lại không có bất cứ sự đáp lại nào.

Trái tim Diệp Thiếu Dương đột nhiên co thắt lại.

Lẽ ra, đồng tiền lớn đúc mẫu ở lúc bị kích hoạt, sẽ phát ra ánh sáng, Tứ Bảo cũng không phải người mù, nhìn thấy ánh sáng, biết mình đang tìm hắn, dựa theo logic bình thường khẳng định sẽ dùng cương khí kích hoạt động tiền, truyền lại cho mình.

Nhưng bây giờ… Không có bất cứ sự truyền lại nào cả.

Như vậy chỉ có một khả năng: Tứ Bảo đã không rảnh đi để ý thứ này!

Diệp Thiếu Dương không chút do dự, lập tức đổi hướng, dùng Câu Hồn Tác ở phía trước mở đường, hướng phương hướng cảm ứng được bay đi.

Ở trong thi khí sền sệt đi qua, lại phải ứng phó những quý ảnh kia, Diệp Thiếu Dương mất rất nhiều sức, chậm rãi tiếp cận, cách thật xa đã thấy được đồng tiền lớn đúc mẫu phát sáng.

Có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người Tứ Bảo khoanh chân ngồi ở trên mặt đất không nhúc nhích, đang ngồi thiền thổ nạp?

Nhưng kỳ quái là, các ảo giác quỷ ảnh chung quanh lại không công kích hắn nữa, mà là không nhìn hắn tồn tại, trực tiếp vòng qua hắn, hướng mình bên này bay tới.

Một nhát roi hạ xuống, vụt nát một đợt quỷ ảnh cuối cùng che ở trước mặt, Diệp Thiếu Dương lao tới trước mặt Tứ Bảo, nhìn kỹ, trái tim nhất thời run lên:

Cả người Tứ Bảo trớt sũng bị một dòng dịch màu xanh lục bao vây, nhìn qua giống con nhộng, ngồi không nhúc nhích.

“Hòa thượng!!”

Diệp Thiếu Dương thất thanh hô lên, nhanh chóng lao tới, ngồi xổm trước mặt Tứ Bảo, lúc này mới thấy trong lòng hắn ôm Kim Mân Bát Vu, phát ra phật quang nhu hòa như hạt, ánh sáng từ trong bình bát đi ra, lại càng to càng nhỏ, cuối cùng hội tụ thành một điểm to bằng hạt đậu tương, vừa lúc xuyên vào chỗ mi tâm hắn.

Toàn thân cao thấp hắn, cũng chỉ có một chỗ nhỏ xíu này không có dịch, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, dịch xung quanh giống như có sinh mệnh, đang không ngừng hướng chỗ mi tâm lan tràn, đến phụ cận phật quang, lập tức hòa tan, nhưng rất nhanh lại ngưng tụ, tiếp tục phát động thế công đối với phật quang.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, điểm phật quang này, đó là Tứ Bảo vì bảo hộ nguyên thần của mình mà thi triển pháp thuật, coi như là biện pháp cuối cùng.

Đám dịch này là từ đâu ra?

Vì sao Tứ Bảo thân ở khốn cảnh trước đó không hướng mình cầu cứu, bị ép đến tuyệt cảnh như vậy?

Không kịp nghĩ quá nhiều, Diệp Thiếu Dương vươn tay, ở trên mặt Tứ Bảo lau một phát, phát hiện dịch đó giống như nhựa cây, sền sệt dính sát vào trên làn da Tứ Bảo, căn bản không lau hết, quyết định thật nhanh, vẽ một tấm linh phù, nhẹ nhàng lắc lên, cháy lên ngọn lửa màu lam, hướng khuôn mặt Tứ Bảo nung xuống.

Quả nhiên, dịch đó gặp được lửa bùa, lập tức hòa tan, giống như nước từ trên mặt hắn tránh không kịp chảy xuống.

Sắc mặt Tứ Bảo xanh mét, hai con mắt sưng thật cao. Nương lửa bùa nhìn kỹ, không phải sưng đỏ, mà là hai bên vành tai hắn, không biết vì sao to lên giống phật Di Lặc, bao phủ đôi mắt hắn.

Diệp Thiếu Dương không quá hiểu pháp thuật phật môn, nhưng cũng đoán là pháp thuật nào đó dùng để tự bảo vệ mình, vì thể dùng sức đem hai vành tai hắn bẻ xuống, gọi tên hắn.

Tứ Bảo chưa có phản ứng.

Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, ở trên ấn đường của hắn dùng sức vỗ một phát, Tứ Bảo chợt mở hai mắt, thấy là Diệp Thiếu Dương, muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên lướt qua bờ vai hắn, hướng phía sau hắn nhìn lại, kinh hãi quát: “Sơn dương chạy mau!”.

Chạy?

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, một vật đen tuyền vừa lúc đánh tới trước mặt. Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, lăn một vòng ngay tại chỗ, thuận thể dùng chân móc Tứ Bảo một cái, muốn đánh ngã hắn, miễn cho hắn bị ngộ thương, bản thân thì nương thế lăn một vòng này tránh thoát tập kích, vừa ngồi dậy, đột nhiên trước mắt lại là một bóng đen lướt qua, nhanh như vậy?

Cho dù mình có chuẩn bị, vẫn bị đánh trở tay không kịp, trong tình thế cấp bách, tay trái Diệp Thiếu Dương kết ấn, hướng bóng đen trở tay đánh một chưởng, kết quả… Bị một lực lượng kinh khủng đánh trúng, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài, quay cuồng ở trên mặt đất hai vòng mới dời đi hết kình đạo, xoay người nhìn lại, bóng đen kia đã tới phía sau Tứ Bảo–

Bởi vì tràn ngập thi khí bao phủ, căn bản không thấy rõ tướng mạo bóng đen này, chỉ cảm thấy dáng người rất thấp bé, khi đứng cao xấp xỉ Tứ Bảo ngồi, hai con mắt lại là một đỏ một lục, đầu không ngừng nhẹ nhàng lắc lư, trong miệng phát ra tiếng kỳ quái “Yy nha nha”, như là đang cười, thanh âm chói tai, có chút giống trẻ con.

Thứ này đứng ở phía sau Tứ Bảo, một tay vuốt ve đầu Tứ Bảo, trong miệng phát ra một tiếng thét dài quái dị, đầu dùng sức lắc, các bóng đen vốn ở trong sương mù không đầu không có hướng hết về thứ này bay đi, hội tụ ở trong thân thể nó.


Sát khí nồng đậm từ quanh thân nó lan tràn ra, giống như lửa, Diệp Thiếu Dương cách nó một đoạn, vẫn cảm giác được nóng rát mãnh liệt… Trên tay cảm giác có chút không đúng, Diệp Thiếu Dương mở ra tay trái nhìn lướt qua, lập tức giật mình:


Lòng bàn tay bị cắt ra một vết rách lớn, là lúc trước cứng rắn chịu một đòn của tên lùn tạo thành vết thương, khiến Diệp Thiếu Dương giật mình lại không phải điều này, mà là… Từ trong vết thương chảy ra lại là máu màu đen, ghé lên ngửi một chút, còn có một luồng yêu khi tanh hôi.


Mình đã trúng yêu độc? Tên lùn đối diện là yêu tinh?


Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn bàn tay mình, không dám tin… Người thường bị tà vật công kích, trúng độc là không thể tránh được, vấn đề… Mình chính là tiên thiên linh thể đó, trên đời có cái gì có thể khiến mình trúng độc?

Advertisement
';
Advertisement