Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Lâm Tam Sinh nhìn mọi người chung quanh một lần, từ trong túi lấy ra soái ấn, nhìn mọi người, nói văng vẳng: “Tướng ở bên ngoài quân mệnh có điều không chịu, càng không cần nói ta là thống soái ba quân… Trận chiến hôm nay, tất cả do ta trù tính chung, thắng bại cũng do ta phụ trách.”

“Người phụ trách, người có thể phụ trách được sao!” Một hòa thượng hổn hển rống lên.

Bên cạnh, một đạo sĩ lẩm bẩm: “Không sai, người xem mấy kẻ kia bên cạnh hắn, ta từng thấy ở Tinh Tú Hải, đều là thủ hạ của Diệp Thiếu Dương, Lâm Tam Sinh người thằng nhãi này lăn lộn đến đại nguyên soái, hôm nay lại hạ quân lệnh bừa bãi, chẳng lẽ nói Liên Minh Tróc Quỷ các ngươi cấu kết với Thị tộc, muốn đem Không Giới chúng ta chắp tay để cho cho bọn hắn sao?”

Một đạo sĩ tiến lên một bước, nhìn mọi người nói: “Ngô sư huynh nói rất đúng, thế tử của Diệp Thiếu Dương kia bị thi vương bắt cóc, hắn có lẽ là muốn lấy Không Giới chúng ta đi đổi thế tử hắn!”

“Lời ấy tuy không có chứng cớ, nhưng phải có phòng, không phải tộc loại của ta tâm hắn nhất định khác. Lâm Tam Sinh này nào có tốt như vậy, đến giúp chúng ta đánh trận, còn muốn gánh vác trách nhiệm… Nói phụ trách cái gì, chờ Không Giới bị Thị tộc chiến, chúng ta đều trôi giạt khắp nơi, hắn vỗ mông chạy lấy người, ai còn có thời gian đi tìm hắn tính sổ chứ?”

Bọn họ càng nói tiếp, giống như càng khẳng định chuyện này. Đặc biệt là bên cạnh Lâm Tam Sinh còn bốn người bọn Tiểu Thanh Tiểu Bạch của Liên Minh Tróc Quỷ đứng, ở trong mắt bọn họ càng là chứng cứ rõ ràng của âm mưu.


“Các vị các vị. ”

Lúc này một đạo sĩ tướng mạo đáng khinh đi ra, hướng mọi người cười cợt nói: “Chúng ta không cần lảm nhảm nữa, Diệp Thiếu Dương kia cũng đáng thương, hắn một lòng muốn dùng Không Giới chúng ta để đổi về thể tử kia của hắn, đáng tiếc thê tử kia của hắn và Hậu Khanh ở chung nhiều ngày, chờ hắn đón thê tử về, nói không chừng còn có thể kiếm thêm một đứa nhỏ…”

Nói xong đoạn lời này, mọi người đều đáng khinh địa crời hẳn lên.

“Phành!”

Một luồng yêu khí hướng thẳng về lưng đạo sĩ này, đạo sĩ này phản ứng cũng cực nhanh, vội vàng xoay người, kết ấn phòng ngự, kết quả vẫn bị đánh bay ra ngoài, nện ở trong đám người.

Một con thanh xà to lớn trực tiếp lao đi. Đạo sĩ này cuống quít hướng dưới núi bỏ chạy, thanh xà bay lên không trung đuổi theo.

Có mấy người ý đồ đi lên chặn lại, Tiểu Bạch cũng hiện ra chân thân, hóa thân thành một con rắn trắng, lao vào trong đám người.

“Các ngươi nói chuyện thì nói chuyện, vì sao kéo lão đại ta vào, quả thực muốn chết!!”

Phượng Hề và Thôi Dĩnh cũng không khách khí, cùng nhau lao đi.

Những người này vốn cũng đã bẻ tay, hôm nay mấy người bọn họ động thủ trước, cũng không khách khí nữa, lập tức ùa lên, ở giữa sườn núi bắt đầu đánh nhau.

“A!”

Một tiếng hét thảm từ trên sân đạo truyền đến, các sứ đồ kia cùng nhau quay đầu nhìn lại, là Tiểu Thanh hiện ra chân thân, mổ một phát vào đạo sĩ nói láo kia, trực tiếp nuốt xuống, sau đó hoả tốc xông lên núi, gia nhập chiến đấu.

Phượng Hề và Thôi Dinh thực lực đều bình thường, nhưng Tiểu Thanh với Tiểu Bạch có thực lực yêu tiên, cho dù đối phương nhiều người, cũng hoàn toàn không để ý, càng không có bất cứ sự cố kỵ nào, ở trong đám người bất kể hậu quả xung phong.

Lâm Tam Sinh nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, vẫn một vẻ mặt bình tĩnh, biết bốn người bọn họ không có nguy hiểm, liền chưa động thủ, mà là nhìn dưới núi, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Nên đến rồi sao? Vì sao còn chưa đến, chẳng lẽ… Mình thật sự sai rồi?

“Báo…”

Một tiếng hò hét kéo dài từ dưới núi truyền thẳng lên, hấp dẫn rất nhiều người trên đường chú ý, quay đầu nhìn lại, là một binh sĩ chạy như điên đến, lên thắng trên núi, nửa quỳ ở trước mặt Lâm Tam Sinh, cao giọng nói: “Khởi bẩm đại soái, hạp cốc bên trái phát hiện đại quân Thi tộc xâm chiếm, may mắn hậu quân của ta ở trong trấn thủ, nay đã triển khai đại chiến, theo thám báo tiền tuyến ta báo về, lần này đại quận Thị tộc nối liền không dứt, sợ đã toàn quân xuất kích, mưu cầu đánh hạ hạp cốc trái…”

Toàn bộ mọi người ở đây nghe thấy lời này– bao gồm bốn người bọn Tiểu Thanh, cùng các đối thủ của bọn họ, không hẹn mà cùng đều ngây người, mỗi người đều nhìn về phía Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh ngửa đầu, hít một hơi thật dài, rốt cuộc… Để mình đợi được rồi.

“Truyền lệnh xuống. Trung quân nhanh chóng tiếp viện, quyết chiến với quân địch trong hợp cốc bên trái!!”

Truyền lệnh quan kia vừa muốn rời đi, lại bị Lâm Tam Sinh gọi về.

“Sau khi xuống núi, đem chuyện này thông báo cho tiền quân, bảo bọn họ gắt gao trụ vững Doanh Câu, quân địch không còn binh lính tiếp viện nữa, một khi đại trận mở ra, Doanh Câu nhất định hết đường! Còn nữa, điều thêm ba trăm tinh binh lên núi!”

Binh sĩ kia lập tức xuống núi.

Trần Khải Vinh dẫn đầu phục hồi tinh thần, trên mặt lập tức thay đổi nét mặt, hướng Lâm Tam Sinh chắp tay cười nói: “Đại soái liệu sự như thần, thuộc hạ kính nể vạn phần!”

Lâm Tam Sinh không để ý đến gã.

Trần Khải Vinh có chút xấu hổ, tiếp tục hỏi: “Không biết đại soái triệu tập ba trăm tinh binh lên núi, là muốn làm gì?”

Lâm Tam Sinh nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo một loại miệt thị cao cao tại thượng. Lúc này, một đám binh sĩ đồng nghìn nghịt lên núi. Bọn họ vốn đã ở dưới núi Cơ động, chờ tiến vào chiến trường, nghe được mệnh lệnh của truyền lệnh binh kia, lập tức nhanh chóng chạy đến.

Lâm Tam Sinh nhìn bọn họ, nói: “Lúc trước lời truyền lệnh binh nói, các người đều nghe được rồi? Ta biết các ngươi lúc trước ở ngay dưới núi, thấy bọn họ đến ép hỏi bổn soái, giả vờ không biết… Ta biết các ngươi đều đang hoài nghi bố trí của ta lúc trước, bây giờ, các ngươi còn hoài nghi sao?”

Các binh sĩ đó nhìn nhau, lục tục quỳ một gối xuống, tướng lĩnh cầm đầu cao giọng nói: “Đại soái thần cơ diệu toán, bọn thuộc hạ đều cực kỳ kính nể, nguyện dốc sức khuyến mã vì đại soái, máu chảy đầu rơi không hối tiếc!”

Lâm Tam Sinh đi đến trước mặt hắn, nói: “Tốt, ngươi bây giờ mang theo các thủ hạ của ngươi, đem những người này bắt lại cho ta!”

Tướng lĩnh này cùng binh sĩ phía sau hắn đều giật mình, mười mấy tín sứ kia cũng ngày người. Nữ đệ tử Lê Sơn kia quát: “Họ Lâm, chúng ta vâng mệnh mà đến, trong tay có tín vật chưởng giáo đích thân cho ngươi dám bắt chúng ta?”

Nói xong cầm Lê Hoa lệnh, hướng về binh sĩ phía sau đưa ra, “Các ngươi ai có dám động vào ta một cái?”

Thừa dịp ả xoay người, Lâm Tam Sinh hướng Tiểu Thanh nháy mắt, Liên Minh Tróc Quỷ chú ý nhất sự ăn ý, nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Tiểu Thanh liền biết hắn muốn làm gì.

Tuy mâu thuẫn với nhau, tuy Tiểu Thanh đã quyết tâm không tiếp nhận hắn gã huynh đệ này nữa, nhưng mà… Ở trước khi trải qua sự kiện kia, bọn họ dù sao còn đều là thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, hơn nữa, Tiểu Thanh ở sau khi nuốt đạo sĩ lúc trước, sát ý cũng chưa thu liễm, giờ phút này được Lâm Tam Sinh ám chỉ, cái đuôi vung lên, khi nữ đạo sĩ kia bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức thít chặt hai chân ả.


“A!” Nữ đạo sĩ cả kinh, cúi đầu nhìn lại. Tiểu Thanh đi lên cho một kiếm, trực tiếp đem đầu ở chém xuống.


Trong cổ nữ đạo sĩ này toát ra một luồng cường khí, tiếp theo tinh phách bay ra, thân thể kịch liệt run lên, ngã bệt ở trên mặt đất, thân thể nhanh chóng héo rút, biến thành một con chồn lông trắng.


Thì ra là một con chồn đắc đạo.


Tất cả cái này từ khi bắt đầu đến kết thúc chỉ vài giây thời gian, chờ tất cả chấm dứt, mọi người bên cạnh đều ngây ngốc nhìn thi thể chồn nằm ở trên mặt đất, ai cũng há hốc mồm, thậm chí không dám tin tất cả cái này là thật.

Advertisement
';
Advertisement