Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Càng làm cô bất ngờ hơn là, nhìn từ tình cảnh trước mắt, Đạo Phong và Hữu Quần thể mà lại đang hợp tác, cùng nhau đối phó Hậu Khanh. Cẩn thận nghĩ chút cũng hiểu ra: mặc kệ là Hữu Quân hay là Đạo Phong, mục đích đều là muốn từ trên tay Hậu Khanh đem Nhuế Lãnh Ngọc đoạt lại, khác nhau ở chỗ an bài sau khi đoạt lại cô, hơn nữa Hậu Khanh bây giờ là phiên bản tiến hóa, thực lực mạnh mẽ chưa từng có, hơn nữa nơi này là Linh Giới, mặc kệ nói như thế nào, sau khi đem Nhuế Lãnh Ngọc Cướp về trước, đá Hậu Khanh knockout, hai người lại tiếp tục tranh.

Ba người cấp đại lão, vì một nữ nhân, đánh nhau to...

Tiểu Cửu đứng một chút, tìm một cơ hội tốt, xen vào chiến trường, bổ nhào về phía Hậu Khanh.

Hậu Khanh lấy một địch ba, tự nhiên không phải đối thủ, nhưng hắn hoàn toàn không sợ, khống chế biển máu chung quanh, trong nháy mắt tụ tập lại, đem ba người bọc hết ở bên trong, sóng máu cuồn cuộn, tốc độ cực nhanh, căn bản không kịp làm phép chống cự, cho dù là ba người mạnh như thế, đối mặt thế công như vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng định thân, đứng vững ở ba góc, đem Hậu Khanh khống chế ở bên trong, miễn cho hắn đào tẩu.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, giống như bị cái gì che chắn, Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn, là một khung định thật lớn hình tròn từ phía trên bao phủ xuống. Thi huyết vốn là thứ hợp vây, sau khi thứ này rơi xuống, thế mà đem thi huyết mạnh mẽ ép ra xa mấy trượng, linh quang màu vàng bao trùm xuống từng vòng một.

Đông Hoàng Chung!


Hậu Khanh ngẩng đầu nhìn, lập tức biến sắc, trong lòng ôm Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức muốn bỏ chạy.

Tiểu Cửu và Đạo Phong lập tức ép lên, từ phương hướng khác nhau giúp công, bên kia, khí đen hiện hình, một lần nữa biến ảo thành xe quỷ, cũng lao về phía Hậu Khanh.

Trên mặt Hậu Khanh lần đầu tiên xuất hiện nét khẩn trương.

Hôm nay, từ lúc ban đầu khai chiến đến một khắc vừa rồi, tất cả đều ở trong khống chế của hắn, cho dù Hữu Quân đột nhiên buông xuống, tuy quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng vẫn không cấu thành uy hiếp gì, đặc biệt là sau khi lợi dụng tàn niệm Doanh Câu mở ra cũng hấp thụ lực lượng Tương Thần, ở định Thiên Khí sơn này, nơi thi khí nồng đậm nhất, thực lực hắn hiện nay, nếu một chọi một, đừng nói nhân gian, cho dù là các vị thần Không Giới, ở dưới tình huống một chọi một, hắn cũng có tự tin có thể quét ngang tất cả.

Cái bất ngờ thứ hai, là Đạo Phong xuất hiện.

Ở lúc ban đầu chế định chiến lược, Đạo Phong chính là kẻ địch giả tưởng trọng điểm của gã, bởi vậy mới phái ra năm đại thị tiên đi chặn hắn, tuy không trông cậy vào có thể đánh thắng, nhưng ở trong tưởng tượng của gã, ít nhất có thể bám trụ thêm chút thời gian. Đạo Phong đột nhiên tới, nói rõ hắn cùng Hỗn Độn Thiên Ma đã giải quyết năm đại thi tiến...

Nhưng, cho dù là Hữu Quân và Đạo Phong liên thủ, hắn thật ra cũng không sợ, tuy đánh không thắng, nhưng chỉ cần hắn muốn đi, ở Thiên Khí son này, hai người bọn họ căn bản không giữ nổi mình...

Bất ngờ lớn nhất, là Diệp Thiếu Dương cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hắn vẫn luôn chú ý thương thế của Diệp Thiếu Dương, vài lần bị thương tích lũy, hắn phán định bây giờ Diệp Thiếu Dương nhất định là không có lực lượng chiến đấu nữa, càng không cần nói khởi động Đông Hoàng Chung loại pháp khí này vốn đã vượt qua năng lực của gã, với lại, Nhuế Lãnh Ngọc bị mình đạt được, mà mình lại không có khả năng làm gì cô, dựa theo cách nghĩ của người bình thường, nhất định là trở về dưỡng thường, tương lai lại tìm cơ hội, Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng nhất định sẽ tự mình hộ tống...

Hắn thật sự không ngờ, Diệp Thiếu Dương sẽ không để ý nguy hiểm tính mạng, phát động Đông Hoàng Chung.

Mà thần khí này thượng cổ yêu hoàng Đông Hoàng Thái Nhất từng dùng, cho dù là hắn bây giờ cũng cực kỳ kiêng kị, càng không cần nói còn có ba người bọn Đạo Phong trước sau giáp công, một khi Đông Hoàng Chung từ đỉnh đầu mình hạ xuống, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

Bây giờ kế duy nhất để sống sót, là đem Nhuế Lãnh Ngọc cho bọn họ, để ba bọn họ chém giết, mình liền có thể thoát thân, nhưng mà... Hậu Khanh nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc hôn mê trong lòng mình, thật sự không nỡ, nhumg, ngay tại thời gian hắn mất tập trung, trên lưng đã trúng một đòn hung hăng, tiếp theo một cái gì đó quấn ở trên cổ hắn, nháy mắt thít chặt, bùng nổ ra một luồng linh lực cường đại.

Mái tóc dài sau đầu Hậu Khanh trong nháy mắt dựng thẳng lên, trên sọ não hiện ra một khuôn mặt dữ tợn, nhìn thấy Tiểu Cửu đứng ở phía sau hắn, dải tơ màu trắng kia quấn cổ mình, một đầu khác ngay tại trong tay cô, không ngừng hướng một phương hướng vặn, linh lực càng lúc càng mạnh.

Hậu Khanh đưa tay dùng sức giật một phát, thế mà lại chưa đứt, thi huyết dính ở bên trên cũng lập tức chảy xuống, không dính một chút nào, Hậu Khanh sợ hãi, hắn không biết đây là pháp khí cửu đoạn quang Hỗn Thiên Lăng, nước lửa bất xâm.

Chậm trễ một lần này, Đông Hoàng Chung trên đỉnh đầu lại hạ xuống một chút, trong lòng Hậu Khanh quýnh lên, đem càng nhiều thi khí hơn trút xuống trên tay, hét lớn một tiếng, dùng sức một phen, đem Hỗn Thiên Lăng từ trên cổ mình giật mạnh xuống, đang định bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, theo bản năng giơ lên cánh tay ngăn cản.

m...

Một tiếng trầm nặng, Hậu Khanh nhất thời cảm thấy một lực lượng chấn động theo cánh tay truyền khắp toàn thân, ngay cả nguyên thần cũng chấn động, ngẩng đầu nhìn, là Đạo Phong, trong tay cầm Đả Thần Tiên, chính là thần khí này đánh vào trên cánh tay mình.

Hậu Khanh há mồm phun ra một luồng thi khí nồng đậm, chờ thi khí tan đi, Đạo Phong đã không thấy nữa. Đúng lúc này, Hậu Khanh cảm thấy hai chân bị vây khốn, cúi đầu nhìn, là hai luồng khí đen.

Thật sự là nhà đã dột còn gặp mưa đêm...

Hậu Khanh nghiến răng, cũng không dùng chiêu thức gì, toàn thân thi khí bùng nổ, cứng rắn đem khí đen ép ra một chút, từng người nhảy, hướng về một phía không có người bay đi.

Phành!

Chín cái đuôi của Tiểu Cửu cùng nhau quét ngang, đánh vào trên lưng Hậu Khanh, một đòn của yêu vương, nếu là tà vật bình thường, lần này quét qua, ít nhất có khả năng xử lý mấy chục con, nhưng Hậu Khanh dù sao cũng là thi vương, trúng một đòn thật nặng này, cũng chỉ hướng phía trước lào đảo một cái.

Nhưng thế này đối với Đạo Phong mà nói đã là đủ rồi, bóng người lướt ngược đi, tay cầm Đà Thần Tiến, hướng cánh tay kia hắn ôm Nhuế Lãnh Ngọc cho một đòn thật nặng, lần này, cũng đã dùng tới toàn lực.

Dưới đòn nặng, cánh tay Hậu Khanh buông lỏng, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn -- là Tiểu Cửu dùng cái đuôi đem Nhuế Lãnh Ngọc cuốn lấy.

“Lãnh Ngọc!”

Hậu Khanh hầu như hộc máu, Vĩ một cái, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu đen, hướng Tiểu Cửu bay đi.

Đạo Phong đột nhiên cản đường, hướng hắn dang hai tay, ba đạo hắc quang bay ra, đánh về phía Hậu Khanh.

Am...

Lúc này Đông Hoàng Chung cũng rơi xuống, cũng chưa trấn áp được ai, nhưng dư âm lan ra, toàn bộ ngọn núi đều chấn động lên, máu lúc trước bị ép đến xa xa cũng ở dưới chấn động nhấc lên sóng to gió lớn, hướng dưới núi lăn đi.


“Thiếu Dương!”


Tiểu Cửu sợ hắn bị máu nuốt chửng, lập tức muốn chạy qua, đảo mắt thấy Đông Hoàng Chung thu nhỏ lại, cái đuôi khẽ cuốn, đem Đông Hoàng Chung ôm lấy, tung người bay ra, nhưng bởi vì bên này trì hoãn một chút, một đám mây đen bay tới, chặn đường đi.


Trong mây đen, vẫn là xe quỷ kia, trong xe quỷ mơ hồ lộ ra một bóng người.


Hữu Quân, chẳng lẽ từ trước tới nay chưa từng rời khỏi xe quy?

Advertisement
';
Advertisement