Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Cô muốn làm gì, tra tấn bức cung?”

Lưu Kỳ lắc đầu, “Anh biết cổ mộ kia là nơi nào không, là đơn vị văn vật bảo hộ cấp một của tỉnh, các người tự tiện mở khóa cửa, xông vào, tôi có lý do hoài nghi các người là một đám trộm mộ tặc, chỉ dựa vào điều này, tôi liền có thể lập án, trước câu luru anh nửa tháng, từ từ thẩm tra!”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy lên, “Không cần chơi xấu như vậy chứ.”

“Đối với các anh loại người này, tôi luôn luôn đều là như thế.” Khóe miệng Lưu Kỳ mang theo mỉm cười thắng lợi, lúc này bên ngoài có người gõ cửa, một cảnh viên đi vào, ở bên tại nói với Lưu Kỳ: “Đội trưởng Lưu, có người tới đón hắn.”

“Người nào?

“Chính là đại thúc lúc trước rời khỏi kia.”

“Gã đi cùng với hắn? Đến vừa lúc nha, hắn còn muốn mang người khác đi? Bản thân hắn chính là đồng lõa!” Lưu Kỳ nói xong muốn ra ngoài, bị viễn cảnh sát kia ngăn lại, lúc này hai người một trước một sau tiến vào, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, phía trước là một cảnh sát năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt rất uy nghiêm, đằng sau là một nam tử trung niên không quen biết, mặc đồ tây.


“Chu sở trưởng!” Lưu Kỳ lập tức đứng thẳng, cung kính chào hỏi.

Chu sở trường nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, nói với Lưu Kỳ: “Để cậu ấy đi.”

Lưu Kỳ lập tức ngày người, còn tưởng mình nghe lầm. “Vụ án không quan hệ với cậu ấy, để cậu ấy đi thôi.”

Lưu Kỳ ngây ra như phỗng.

Lúc này nam tử trung niên kia phía sau ông đi lên, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Diệp tiên sinh, đi theo tôi đi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, rất muốn hỏi một tiếng ngươi là ai? Nhưng lại nhìn nhận tình cảnh trước mắt, vẫn là rời khỏi nơi này trước rồi nói tiếp, vì thế đứng dậy theo người trung niên này cùng nhau đi ra.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Lưu Kỳ, Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt Lưu Kỳ giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể làm gì được làm trong lòng Diệp Thiếu Dương còn cảm thấy thầm sướng.

“Sở trường, tôi không biết, vì sao phải thả hắn đi, hắn rõ ràng là người biết tình huống, chẳng lẽ là có người nào đó tạo áp lực đối với chúng ta sao?”

Sở trưởng ngồi xuống ở trước bàn làm việc, ngẩng đầu hướng cô nói: “Nam nhân vừa xong, là người phụ trách Lục Lý.”

Công ty Lục Lý, là một thương nhân khai phá bất động sản lớn nhất địa phương, ở phương diện kinh tế huyện thành nhỏ cấp dưới Thừa Đức này chiếm phần lượng tương đối lớn.

Những thường thức này, Lưu Kỳ đương nhiên là biết, ngây ra một chút, bất mãn chống đối: “Chẳng lẽ sở cảnh sát chúng ta cũng phải nghe một lời một tên buôn bất động sản hay sao?”

Sở trường nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là vừa lúc bọn họ tới đây hỏi thăm tình huống, tôi thuận nước

ôi. Cô so với tôi càng rõ hơn, một án mất tích liên hoàn này không phải vụ án bình thường, mà nay lại đề cập đến cổ mộ kia, càng thêm xác định một điểm này. Tôi nói là phương diện nào, cô cũng rõ.”

Lưu Kỳ hơi kinh ngạc, lập tức nghe ra ý tứ sở trưởng: sự kiện linh dị. Lấy thân phận của hắn, không tiện nói thẳng ra bốn chữ này, bởi vậy mới vòng vo biểu đạt ra.

“Tôi lại không cho rằng như vậy, tôi cảm thấy, nhất định sẽ có cách giải thích khoa học...”

Lưu Kỳ còn chưa dứt lời, đã bị sở trường xua tay cắt ngang, nói: “Lúc trước, Trần tổng của Lục Lý nói với tôi bối cảnh họ Diệp kia rồi, tôi cảm thấy cô nên tiếp xúc nhiều với hắn, hợp tác phá án, mà không phải đối đãi hắn giống người bị tình nghi. Tôi thả hắn đi, cũng chính là không muốn cô làm quá mức, đắc tội với người ta, miễn cho tương lai không dễ hợp tác."

Tên thần côn kia?” Lưu Kỳ hừ lạnh hai tiếng, tức giận quay mặt đi.

Diệp Thiếu Dương cùng nam tử trung niên kia tới đại sảnh sở cảnh sát, lão Quách lập tức đón, đi cùng bọn họ ra ngoài. Bởi vì còn ở trong sở cảnh sát, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện hỏi gì.

Ba người cùng nhau đến bãi đỗ xe bên ngoài, người trung niên kia bảo bọn họ chờ, bản thân đem xe lái ra.

“Xe này hơn một trăm vạn.” Lão Quách chép miệng nói.

“Ông ta là ai?” Diệp Thiếu Dương không kiềm chế được hỏi.

“Lát nữa để tự hắn giới thiệu đi.”

Sau khi lên xe, người trung niên vừa lái xe, vừa giới thiệu bản thân: “Tôi là tổng giám đốc công ty khai phá bất động sản Lục Lý, tôi tên Trần Đào. Diệp tiên sinh, rất xin lỗi tôi đã tới chậm, để ngài chịu ủy khuất.”

Khách khí như vậy?

Tổng giám đốc công ty bất động sản, lái xe hơn một trăm vạn, thổ hào là cái chắc, dựa vào gì khách khí đối với mình như vậy, mấu chốt là... Mình căn bản không quen biết hắn nhỉ?

Trần Đào từ gương chiếu hậu thấy vẻ mặt ngẩn ra của Diệp Thiếu Dương, cười cười nói: “Diệp tiên sinh, ngài đến Thừa Đức, cũng không nói một tiếng với tôi, tôi chưa tận được cái tình địa chỉ tạm không nói, ngược lại còn để ngài vào sở cảnh sát, nhỡ đâu truyền tới trong tại Chu quản lí, tôi đây là phải chịu phê bình nha.”

Chu quản lí?

Đầu óc Diệp Thiếu Dương xoay chuyển nửa vòng, đột nhiên nhớ tới cái gì, thử hỏi: “Ông nói Tĩnh Như à?"

Vừa vặn lúc này di động Diệp Thiếu Dương vang, cầm lên nhìn qua, là Chu Tình Như gọi, sau khi tiếp nghe, bên kia lập tức truyền đến thanh âm khẩn trương của Chu Tĩnh Như, hỏi hắn thế nào.

“Không sao không sao, anh đi ra rồi.” Diệp Thiếu Dương giải thích vài câu.

Chu Tĩnh Như ân cần thăm hỏi vài câu, bảo hắn đem điện thoại giao cho Trần Đào.

“Chu quản lí, người được tôi mang ra rồi, yên tâm yên tâm, tôi nhất định tiếp đón tốt, dốc hết năng lực phối hợp...” Trần Đào ở trong điện thoại cực kỳ khách khí.

Lão Quách thừa dịp này, giải thích với Diệp Thiếu Dương, mấy người bọn họ sau khi rời khỏi, lập tức nghĩ cách đem Diệp Thiếu Dương đưa ra. Lão Thu cũng đã đi quan hệ, nhưng Lưu Kỳ là đội

hình sự, một tay cô ta nắm vụ án, không nói tình cảm, lão Thu cũng không có cách nào.

Lão Quách lúc này nghĩ đến trước khi tới, Chu Tinh Nhự từng dặn dò, tập đoàn Tinh Thành ở bên này có khống chế cổ phần một công ty, nghe nói lực ảnh hưởng ở địa phương rất lớn, vì thể lập tức gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như lại liên hệ Trần Đào, nói cho hắn Diệp Thiếu Dương là bạn tốt nhất của mình, bảo hắn lập tức nghĩ cách đem người đưa ra.

Đại tiểu thư bà chủ mở miệng, Trần Đào nào dám chậm trễ, vội vàng tìm tới sở trường phân cục huyện của địa phương hỏi thăm tình huống, sau đó tự mình tới đón người...

“Quả nhiên là có tiền dễ làm việc.” Diệp Thiếu Dương cảm thán.Hắn cảm khái nhất là, trước kia, hắn cho rằng nhà Chu Tĩnh Như là chỉ xài được ở Thạch Thành, nhiều nhất phóng xạ đến tỉnh Giang Nam, mà nay mới biết, công ty Tinh Thành thật sự trâu bò...

Lão Quách nhìn thấy vẻ mặt hắn, cười dùng cánh tay thúc hắn một phát, nói: “Đệ cảm khái cái gì, hối hận lúc ấy không đồng ý làm con rể người ta?”

“Đừng nháo.” Diệp Thiếu Dương có điểm xấu hổ.

Lão Quách liếc Trần Đào một cái, cố ý nói: “Thật ra bây giờ cũng không muộn, Chu lão gia tử thích đệ như vậy, đệ chừng nào hồi tâm chuyển ý cũng được.”


Quả nhiên, Trần Đào nghe thấy lời này, tay run lên một chút, thiếu chút nữa không thể nắm chặt tay lái, ho khan một tiếng, hỏi dò: “Diệp tiên sinh cùng Chu quản lí là...”


“Ồ, không nói dối anh, sư đệ tôi là người trong lòng Tĩnh Như, Chu lão gia tử cũng rất muốn thu hắn làm con rể.”


Trái tim Trần Đào kịch liệt nhảy lên.


Chuyện riêng tư như vậy, nếu không phải thật, đại thúc này đương nhiên không dám nói lung tung, lại nghĩ Chu tiểu thư tự gọi điện thoại cho mình, giọng điệu cấp bách đó, càng thêm xác minh hai người quan hệ không tầm thường.

Advertisement
';
Advertisement