Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Một tiếng đồng hồ, căn bản không đủ, hoặc nói là bao nhiêu thời gian cũng không đủ, nhưng mà không có cách nào, với lực lượng hiện nay của mình, căn bản không đủ giữ cô lại bên cạnh.

Diệp Thiếu Dương đề nghị, để cô đợi ở trong âm dương kính hoặc Son hà xã tắc đồ, như vậy cũng tương đương ở bên cạnh mình, mình nhớ cô, liền đi vào trong gặp cô. Nhưng mà Nhuế Lãnh Ngọc không muốn ở lâu trong loại không gian rất bế tắc đó, cô vẫn tình nguyện ở Phong Chi Cốc, có Dương Cung Tử cùng tiểu hồ ly Tôn Ánh Nguyệt, Trần Lộ mấy người quen, mọi người ở bên nhau cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.

Diệp Thiếu Dương nghĩ, điều cô lo lắng cũng rất có lý, nên vì đề nghị của mình mà thấy tự trách. Trước lúc chia tay, Diệp Thiếu Dương đem thiên sự bài của mình đưa cho cô, như vậy nếu ở Quỷ Vực cô có việc triệu hồi mình, có thể dùng cường khi kích hoạt thiên sư bài, mình có thể cảm ứng được, sau đó có thể thông qua pháp thuật, đem ý niệm trong đầu mình cách không bám lên trên thiên sư bài thượng, coi như là một loại phương thức thông tín.

“Ngươi đã gặp vị hôn thê của ngươi?”

Bích Thanh từ phòng tắm đi ra, cô đã thay váy dài màu xanh lục, cái váy này là hắn dùng lá sen của cô biến thành (không phải biến ảo), nhìn giống như một đóa hoa sen thật lớn.

“Ngươi không đi xem TV sao?” Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, lúc này hắn muốn yên tĩnh một mình, không nghĩ nói chuyện phiếm.


“Ngươi cho là ta chỉ biết xem những thứ đó thôi sao?” Bích Thanh cười cười, “Đơn giản là lạ lẫm, thưởng thức một lát mà thôi.”

“Ừ, ta biết người là một yêu quái sống có mục đích.”

“Ta không có mục đích gì.” Bích Thanh đi vào trong phòng khách, cầm hai chai sprite, đưa cho Diệp Thiếu Dương một chai, mình mở một chai, nhoài người ra cửa sổ yên lặng.

Ngoài điện thoại di động cùng máy tính, loại nước ngọt sprite này là cái thứ hai cô thích ở thời đại này, tuy không thể hấp thu, nhưng mà cô thực thích loại thức uống có gas này.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Ta thực hâm mộ ngươi, ngươi là một người cổ đại, không đúng, yêu quái cổ đại lạc vào xã hội này, có nhiều thứ ngon lành thú vị, ngươi có thể phát hiện từng món từng món một.”

Bích Thanh vuốt vuốt tóc, cười nói với hắn: “Đây có phải mục đích không?”

“Còn không phải sao?" Diệp Thiếu Dương nghiêng người đối diện với cô, vẫn nói giỡn: “Ngươi không giống lúc bình thường lắm.”

“Bị người làm cho xúc động.” Bích Thanh uống hợp thật to, hài hước nói.

“Xúc động? Như thế nào, ngươi cũng có người thích, à, yêu quái thích sao?”

Bích Thanh nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu sau, nói: “Ta cho tới bây giờ vẫn cũng không biết

ùng sư huynh, ta chỉ cần nghe theo lời hắn dặn dò là được, hắn kêu ta tu luyện, ta liền tu luyện, kêu ta đi theo, ta liền đi theo, căn bản không cần lo lắng cái gì, cũng không cần phải quan tâm tương lai sẽ như thế nào, sau lại rời xa hắn, ta một mình ở cổ mộ, tuy nhàm chán, nhưng là có hy vọng, bởi vì có thể chờ hắn, ta biết, một ngày nào đó ta có thể gặp lại hắn. Mười năm, một trăm năm, thậm chí năm trăm năm, với ta mà nói, đều không có gì khác nhau...

Nhưng mà hiện tại, hắn một mình đi tới Tu La giới. Với tu vi của ta, khả năng vĩnh viễn cũng không đi tới đó được, ta không biết mình có thể làm gì, trừ xem phim truyền hình, phát hiện cái gì mới, ta còn có thể làm gì, nhưng mà tất cả những thứ này, cũng có ý nghĩa gì đâu?”

Nói xong lời cuối cùng, Bích Thanh cười khổ thành tiếng.

Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, thì ra, trong lòng Bích Thanh cũng có chỗ yếu mềm như vậy.

Tất cả những thứ này, cũng có ý nghĩa gì đâu?

Nháy mắt, Diệp Thiếu Dương có một cảm giác đồng bệnh trong liên, hé miệng cười với Bích Thanh, nói: “Ta cảm thấy, người ít nhất còn có hy vọng, tu luyện cho tốt, tranh thủ có một ngày có thể có cơ duyên tới được Tu La giới, tuy rất khó, nhưng mà như thế này cũng có ý nghĩa phấn đấu, không phải

sao?”

Bích Thanh ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta có thể làm được sao?”

“Thử đi, không thử thì làm sao biết.”

Bích Thanh trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi gật gật đầu.

Hai người đứng yên trước cửa sổ thật lâu, sau lại Bích Thanh tiếp tục xem phim, Diệp Thiếu Dương trở lại trên giường mình, ngồi thiền hai chu thiên, trước lúc ngủ lại nhịn không được suy nghĩ về chuyện ước định với Đạo Phong, vì thế kích hoạt hồn ấn Chanh Tử, một lát sau, Chanh Tử đã đến.

Chanh Tử không có hảo cảm gì với Bích Thanh, chào hỏi đơn giản, Bích Thanh cũng không có hứng thú nghe bọn hắn nói cái gì, lại khôi phục thành yêu tinh sống không có gì để theo đuổi, ôm ipad xem phim.

Diệp Thiếu Dương nói đại khái tình hình cho Chanh Tử biết, Chanh Tử càng nghe càng kinh, khó khăn lắm mới chờ được Diệp Thiếu Dương nói xong, mở lớn miệng nhìn hắn, nói: “Xem Sinh tử bộ của mấy trăm người... Lão đại, không phải người đang đùa ta chứ.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ta biết không dễ dàng, cho nên tìm người đến thương lượng, không được thì bỏ đi, lại nghĩ biện pháp khác.”

“Lão đại nhất định phải tìm hai người đó?”

“Cũng không phải, ta cũng không biết tìm được bọn họ rồi sẽ làm gì.”

Chanh Tử tuy bề ngoài tùy tiện, nhưng tâm tư cũng rất tinh tế, cẩn thận suy nghĩ, nếu phụ thân Diệp Thiếu Dương mạo hiểm một chuyến phiêu lưu để thông báo với hắn chuyện này, khẳng định không phải việc nhỏ, thậm chí có khả năng liên quan đến sống chết của hắn.

Chanh Tử trầm tư sau một lúc lâu, nói: “Lão đại, chuyện này quá mức trọng đại, ta không thể làm chủ, ta phải đi thương lượng cùng Tiểu Lang, xem phải làm như thế nào.”

“Nếu khó thì bỏ đi, ngàn vạn đừng liên lụy các ngươi. Ta nói thật đó.”

“Ta biết mà.” Chanh Tử hé miệng cười, “Ta sẽ cố hết sức."

Bàn xong sự tình, Chanh Tử đi vào trong tắm rửa, sau đó mới thư thả quay về âm ty.

Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương bị Lão Quách điện thoại đánh thức, nói cho hắn biết đoàn người đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát.

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Lưu Kỳ, vừa hỏi thì biết bên cô cũng chuẩn bị gần xong rồi, vì thể thương lượng sẽ gặp nhau ở bên cạnh căn phòng xi măng. Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài tìm bọn Lão Quách, Qua Qua, Bánh Bao cùng Tiểu Mã cũng đã đi chơi về rồi. Diệp Thiếu Dương nhìn các vị đang xoa tay, vừa định mở miệng, Tứ Bảo xua tay nói: “Ta biết người muốn nói gì, vẫn là mấy câu đó, mọi người đều nhớ kỹ.”


Long Dương chân nhân đứng dậy, chắp tay hướng về phía mọi người, vẻ mặt cảm kích nói: “Lần này các vị ít nhiều cũng là vì chưởng môn sư huynh ta, những lời cảm kích ta không nói nhiều, dù sao Long Hổ Sơn vĩnh viễn nhớ rõ tình cảm này!”


Lão Quách nói: “Đừng khách khí, chúng ta cũng là người quen cũ, hơn nữa chuyện này không chỉ là vì lão Trường, coi như là vì toàn bộ giới pháp thuật đi.”


Diệp Thiếu Dương cũng gật gật đầu với Long Dương chân nhân, nói: “Ta đã nhận lời Trương sư thúc, nhất định phải tìm được hung thủ sát hại Đạo Uyên lão tổ, tự tay giải quyết, tuyệt không nuốt lời. Huống hồ cũng không chỉ mình hắn mất tích, còn có hảo bằng hữu của ta ở Lạc Già son, hắn thay ta mà đến, ta cũng không thể làm ra vẻ mặc kệ, tóm lại hôm nay nhất định phải điều tra rõ bí mật cổ mộ.”


Đoàn người cùng xuất phát, lái xe đi tới bên cạnh căn phòng xi măng. Một chiếc xe 16 chỗ của cảnh sát dùng ở phụ cận, cửa xe mở ra, Lưu Kỳ dẫn theo hai cảnh sát bước xuống, ba người đều mặc bộ sắc phục rằn ri, đeo ba lô trên lưng, trong tay còn cầm một chiếc xẻng công binh gấp gọn.

Advertisement
';
Advertisement