Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Xuyên qua hoa viên, đi vào một mảng sân sâu hơn, Diệp Thiếu Dương đi lặng yên không một tiếng động, thời điểm đi qua một gian phòng, cửa đột nhiên mở ra, một người cầm theo đèn lồng từ bên trong đi ra, chiếu về phía mặt Diệp Thiếu Dương, quát: “Là ai!”

Diệp Thiếu Dương cũng thấy được người cầm đèn lồng, là một hán tử hung thần ác sát khoảng bốn mươi tuổi, nhưng hán tử này vừa thấy hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi lập tức vẻ mặt tươi cười, một bộ dáng nịnh nọt, khom người nói: “Là thiếu gia a, ngài tỉnh rồi?”

“Ngươi làm gì vậy, làm ta sợ nhảy dựng.” Dù sao mình chính là thiếu gia mà, Diệp Thiếu Dương hiện tại không có công phu rề rà cùng hắn, nhanh chóng bày ra sắc mặt thiếu gia mà khiển trách.

“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân lo lắng là có tặc... Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài.”

Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng, nói: “Ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi, vị tất còn phải xin chỉ thị của ngươi.”

“A, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.” Người này cầm theo đèn lồng lại lùi vào trong phòng.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục đi tới phía trước, tiến vào phần sân thứ hai, xuyên qua một cái ngõ, đứng ở ngoài của một gian phòng, bên trong có ánh đèn hơi sáng, tựa như có thanh âm đối thoại,

Diệp Thiếu Dương dựa vào cửa nghe lén.

“Mẹ, vì sao nắm tay của con lại nóng như vậy, con... giống như có thể cảm giác được cái gì vậy, giống như có người ở xa xa kéo con...”


Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, đây không phải giọng nói của Qua Qua sao?

Lập tức lại nghe thấy giọng của một nữ nhân, nói: “Không có việc gì, chắc chắn là con gặp ác mộng nên tỉnh lại, lên giường ngủ tiếp đi.”

Sau đó một chuỗi thanh âm xì xào xì xào trên giường.

Hán Qua Qua biến thành con của người khác?

Diệp Thiếu Dương khẩn trương không nhịn được, lại kích hoạt hồn ấn hắn.

“Mẹ, người kia lại đang kéo Con, đang ở ngoài cửa...”

“Đừng nói bừa!”

Giọng nói nữ nhân kia rõ ràng mang theo sợ hãi, “Ngủ đi ngủ đi, mẹ ôm con ngủ...”

Tiếp theo liền không có động tĩnh gì.

Diệp Thiếu Dương đợi nửa ngày, có chút buồn bực, sờ bên cạnh cửa sổ, phát hiện cửa sổ là giấy, vì thể học theo chiều trong phim ảnh, dính chút nước miếng, sau đó lặng lẽ đâm xuyên cửa sổ, nhìn vào bên trong.

Trên bàn đặt một ngọn đèn, chiếu sáng tầm năm sáu phần trong phòng. Diệp Thiếu Dương chuyển ánh mắt chuyển tới giường, có thể nhìn thấy trên giường có một nữ tử đang nằm, gây teo, nhưng dáng người vẫn đầy đủ điện nước, ôm một bé trai vào lòng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng bé trai.

Lúc Diệp Thiếu Dương nhìn về phía bé trai, bé trai vừa vặn cũng đang nhìn hắn, miệng lập tức mở lớn, ôm nữ tử, khẩn trương nói: “Mẹ, ngoài cửa sổ có người...”

Nữ tử lập tức xoay người đi tới. Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau, nhưng nữ tử tám phần đã thấy được bóng dáng hắn chiếu lên cửa sổ, theo bản năng kêu nhỏ: “Là ai!”

“À, là ta..."

Nữ tử mạnh mẽ đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn thoáng qua, đưa tay ôm ngực, nói: “Là thúc thúc a.”

Thúc thúc?

Ôồ, đại khái chính là chú em đi. Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trong truyện Thủy Hử, Phan Kim Liên cũng kêu Võ Tòng giống như vậy. Móa, lúc này nhớ tới chuyện này làm gì?

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, nữ tử này mình thật sự không quen biết, một gương mặt trái xoan, cằm đầy, ánh mắt dài nhỏ, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nhưng mà cảm giác gương mặt rất phổ biến, dù nhìn thế nào cũng không giống như mụ mụ đã có đứa con mấy tuổi.

“Thúc thúc!” Tiểu nam hài cũng vui vẻ kêu một tiếng.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, khóe miệng run rẩy, nói: “Ngươi gọi ta là gì?

Tiểu nam hài này là Qua Qua!

Qua Qua kêu lên: “Thúc thúc a, thúc thúc tinh rồi.”

Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Qua Qua khẳng định cũng giống như Bích Thanh, bị tẩy não mất trí nhớ.

Nữ tử nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thúc thúc, để tìm ta có việc?”

“Ồ, không có việc gì, đệ nhớ cháu, nên tới thăm nó.”

Nữ tử mỉm cười, nói: “Đệ lần này phát bệnh đã khỏe rồi, tám phần có thể duy trì tốt thêm một trận, ta vốn định hỏi thăm đệ một chút, nhưng trời đã tối, cũng không tiện cho đệ vào phòng, sáng mai lại qua đây.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói với Qua Qua: “Muốn qua chỗ thúc thúc ngủ không.”

“Mẹ..” Qua Qua lập tức quay đầu nhìn mẹ nó.

Diệp Thiếu Dương thật muốn một tay bóp chết, bà mẹ nó cha ngươi là Vô Cực Quỷ Vương, người lấy đâu ra mẹ a!

Nữ tử cười sờ sờ đầu Qua Qua, nói: “Đi thôi, thúc thúc vừa tỉnh, con đi ngủ cùng thúc thúc đi.” Thúc thúc cùng cháu ở bên nhau, nữ tử cũng yên tâm.

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn “tẩu tẩu” của mình, thật muốn hỏi có một tiếng, ca ca ta là ai?

Qua Qua nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương hai tay tiếp lấy, trong lòng cả kinh, Qua Qua lại rất nặng! Thật sự giống như một đứa nhỏ mấy tuổi đầu! Sờ sờ cánh tay hắn, còn có nhiệt độ giống như người bình thường, trong lòng khiếp sợ không thôi.

“Thúc thúc, ngày mai nhớ cho nó về sớm một chút, còn phải lên học đường đó.”

Diệp Thiếu Dương mờ mịt gật đầu đáp ứng, ôm Qua Qua, một đường trở lại phòng mình đem hắn ném lên trên giường. Qua Qua ở lộn một vòng trên giường, nói: “Thúc thúc, thúc có cái gì ăn ngon không?”

“Không có.” Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước giường, cầm lấy hai tay Qua Qua, nhìn thẳng mắt hắn, mắng: “Ngươi sao lại học theo ta giả bộ, người gọi ta là gì?”

Bích Thanh coi như bỏ đi, dù sao cũng là quen nhau ngoài đường, nhưng Qua Qua là chí thân của mình, Diệp Thiếu Dương không tin nó thật sự không biết mình.

Qua Qua vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Thúc thúc, thúc đang nói cái gì vậy?”

Thúc Con mẹ ngươi!

“Ta là lão đại người a, ta tên là Diệp Thiếu Dương, người tên Qua Qua, Qua Qua, người tên là gì?”

Qua Qua mờ mịt lắc đầu, “Con tên là Minh Minh...”

Minh Minh!

Diệp Thiếu Dương hộc máu, hít sâu một hơi, cái gì cũng không nói, một bàn tay bóp đầu hắn, quán nhập cương khí, ở trong cơ thể nó chạy một vòng, rõ ràng phát hiện trong cơ thể nó ngũ tạng cầu toàn, cùng người thường... phải nói là cùng nhân loại giống nhau như đúc!

Tại sao có thể như vậy?

Diệp Thiếu Dương ngày người một lúc lâu, lại cảm giác một phen, cái này mới phát hiện hắn giống như Bích Thanh giống nhau, huyệt Khí Hải bị một cỗ lực lượng thần bí phong tỏa, trong lúc nhất thời mình cũng vô pháp giải trừ loại phong tỏa này.

Thực có khả năng, chính đạo phong ấn này đã khóa tu vi tính và cả ký ức của bọn họ lại.

“Qua Qua, có phải người thật sự không nhớ nổi ta là ai không?”

“Ngươi... Là thúc thúc Con a, thúc từ nhỏ đã nuôi con lớn lên, con đương nhiên biết thúc là ai chứ.”

Được rồi.

Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác cay đắng vô lực, ngã về phía sau lên trên giường, Qua Qua lập tức xông lên, ghé vào hắn trước ngực, làm nũng nói: “Thúc thúc, vì sao cứ cách một đoạn thời gian thúc lại điện một lần, cái gì cũng đều quên hết?”.


Diệp Thiếu Dương khóe miệng run rẩy, đến cùng là ai đã quên a.


“Qua Qua, ngươi...”


“Thúc thúc, con tên là Minh Minh a.”


“Được rồi, người nói cho ta biết, mụ mụ người tên là gì?”

Advertisement
';
Advertisement