Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Tiểu Manh quăng ra một lá bùa, lần nữa lui về phía sau, chuyển động, không ngừng đánh ra Bạo viêm phù đã chuẩn bị từ trước, hấp dẫn sự chú ý của Hạn Bạt.

Nó quả nhiên đuổi theo linh phù, không để ý đến nàng...

Diệp Tiểu Manh đánh ra tấm Bạo viêm phù cuối cùng rồi nhanh chân lướt ra phía sau Hạn Bạt, đột ngột quét phất trần về phía nó, miệng lầm rầm: “Ngọc phất quét sạch thiên hạ trần, càn thịnh tá pháp, đạo thành khôn nguyên!”

Phất trần trong tay liền không gió mà động, trong nháy mắt, chỗ tiếp xúc với Hạn Bạt, đã vươn ra vô số xúc tu, theo hai má bò ra trước mặt, len lỏi chui vài miệng rồi mắt mũi của nó.

“Ngọc trần niệp động vạn cân thân! Phá!”

​ ​Diệp Tiểu Manh hô lớn một tiếng, khuấy đảo phất trần, bước lui về phía sau, thân thể to lớn của quái vật bỗng nhiên lảo đảo lui lại mấy bước.

Diệp Thiếu Dương đứng trên tường vây quan sát, miệng lẩm bẩm: “Phất trần này quả là đồ tốt, tiểu muội này thủ pháp cũng rất chuẩn xác, đích thực là Mao Sơn thuật chính tông, đáng tiếc pháp lực vẫn còn hơi kém.”

Tiểu Mã hét lên: “Ngươi còn không mau đi cứu!”

Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích, hắn muốn nắm bắt cơ hội này, để quan sát thật kỹ thân thủ của Diệp Tiểu Manh.

Từ đó có thể phán đoán chính xác hơn về thân phận của nàng.


Sau khi Hạn Bạt té ngã, khua khoắng hai tay, bắt lấy sơ hở của phất trần, dùng sức vặn chặt, phóng ra thi khí cực mạnh.

Diệp Tiểu Manh kêu một tiếng, buông rơi phất trần, liên tục lui về phía sau.

Hạn Bạt không thèm để ý đến nàng, nhún người nhảy lên chặn mấy tên thanh y nhân đang muốn đào tẩu.

Đám thanh y nhân khựng lại một chút, rồi bất đắc dĩ lui trở lại góc tường, Diệp Tiểu Manh nhặt phất trần lên, chắn trước mặt bọn họ, nhìn Hạn Bạt từ từ đi tới, tỏ vẻ quyết không chịu thua.

Mọi người xung quanh cùng Diệp bá đều lớn tiếng gọi, khuyên nàng mau chạy.

Diệp Tiểu Manh chợt sững người lại, ngẩng đầu kêu to vào không trung: “Diệp Thiếu Dương, nếu huynh ở đó, hãy mau xuất hiện đi!”

Không có ai đáp lời.

Diệp Tiểu Manh nhìn Hạn Bạt từng bước từng bước tới gần, lòng nàng vô cùng tuyệt vọng.

Mọi người cũng đều cúi đầu nặng nề.

Đột nhiên, từ chân Hạn Bạt toát ra một cổ khói đen, cùng với âm thanh "xèo...

xèo...

".

Nó lui một bước về phía sau, rồi đạp lên thứ gì đó, một cổ khói đen loại toát ra.

Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn về nơi Hạn Bạt vừa đi qua, trên mặt đất còn lưu lại không ít thi huyết, trong đó có hai vật ánh sáng lấp lánh...

là tiền Ngũ Đế? Trong lòng ngơ ngẩn, một đồng tiền Ngũ Đế, sao lại có thể phát ra uy lực cực mạnh, khiến Hạn Bạt bị phỏng như vậy? Đột nhiên, có vẻ như cô đã nghĩ ra điều gì đó, kích động ngẩng đầu lên nhìn, kết quả trên tường vây chỉ có ba người Tiểu Mã, chẳng còn ai khác, Tiểu Manh ngẩn người ra, Diệp Thiếu Dương không tới, vậy người vừa mới ra tay kia là ai? Hạn Bạt cũng giống như nàng, ngơ ngác nhìn lên.

“Nhìn cái gì?”

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, dùng ngón tay cái búng một cái, đồng tiền bắn vào người Hạn Bạt, một cổ khói đen lập tức phóng ra.

“Ngao.....!”

Hạn Bạt cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, rống lên một tiếng tức giận, miệng phun ra thi khí, nhảy chồm lên, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương ung dung rút tiền Ngũ Đế từ đai lưng, hất hất tay, ném lên tấm ván gỗ trên tường vây hướng về hướng nó đang chạy, Hạn Bạt ngửa mặt lên trời hút khí, mây đen trên không trung bắt đầu chuyển động, nháy mắt đã xà xuống bao vây lấy Diệp Thiếu Dương.

“Cẩn thận! Chạy mau đi!”

Diệp Tiểu Manh không kịp suy nghĩ, hướng Diệp Thiếu Dương kêu to.

Diệp Thiếu Dương tay cầm Thái Ất Phất Trần, nhẹ nhàng phất một cái, mây đen lập tức tản ra.

Không có thất sắc mây tía, chỉ có mây đen, nhưng bộ dáng ra tay của hắn rất là nhẹ nhàng.

“Lại còn giả bộ!”

Tiểu Mã trợn mắt, đang đứng trên bờ tường liền ngồi xuống, lấy di động ra bật nhạc lên nghe cho vui.

Diệp Thiếu Dương mà ra tay thì cuộc chiến này chẳng cần phải lo lắng.

Diệp Thiếu Dương nhanh như chớp nhày vào trong sân, Hạn Bạt lập tức nhào đến.

Diệp Thiếu Dương đầu ngón tay bắn ra chu sa, nhanh tay vẽ thành song ngư, đánh lên trên người Hạn Bạt, khiến nó lảo đảo lui về phía sau.

Theo đà tiến lên, tung dây Câu Hồn quét ngang một đường, vòng thành một vòng tròn quấn quanh cổ Hạn Bạt, dùng sức siết thật chặt.

Thái Ất Phất Trần ngậm trong miệng, tay trái vươn ra, nắm thành long trảo, chế trụ vị trí thịt mềm của Hạn Bạt, dùng sức kéo ra phía ngoài khẽ động, lôi tuột ruột của nó ra ngoài, còn có máu đen thi thuỷ ào ào chảy ra.

Hạn Bạt dù sao cũng là cương thi, đây chính nơi tập trung tu vi cùng năng lượng, đều hóa thành thi thủy chứa trong bụng, thi thuỷ chảy hết, Hạn Bạt cũng tiêu đời.

Thi thuỷ chảy ra xối xả, Hạn Bạt toàn thân run rẩy, khua khoắng hai tay, chụp lấy đầu Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lui chân về phía sau mấy bước, nắm chặt dây Câu Hồn, nhìn Hạn Bạt nói, “Ta cho ngươi một cơ hội.”

Làm như vậy không phải giả bộ, mà vì Hạn Bạt trong cơ thể còn có không ít thi thuỷ, hiện tại nếu cố sức dồn nó vào đường cùng ở cùng, khẳng định nó sẽ dùng thi bạo.

Đến lúc đó thi thủy bắn ra tung toé, bản thân mình không sợ, nhưng vạn nhất làm bị thương mấy người Diệp Tiểu Manh thì rất phiền phức.

Nghĩ vậy, hắn liền buông nó ra, thi thủy từ miệng vết thương chảy ra một ít.

Hạn bạt không biết ý đồ của Diệp Thiếu Dương, nó triển khai tấn công điên cuồng.

Diệp Thiếu Dương đạp chân nhảy lên trên không, nhanh như cắt phóng đến ngay bên cạnh nó.

“Mao Sơn Lăng Không Bộ……”

Diệp Tiểu Manh nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm tự nói.

Hạn Bạt tấn công càng nhiều, vết thương trên bụng càng chảy nhiều thi thuỷ.

Rốt cuộc, nó cảm thấy kiệt sức, không tấn công nữa mà chỉ dùng ánh mắt oán độc trừng trừng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Diệp Thiếu Dương hướng nó chu chu môi, “Đừng có bỏ cuộc, lại đây nào, nếu có chí nhất định sẽ thành.”

Hạn Bạt hiển nhiên vô chí, nhìn hắn một hồi, ra một quyết định bất đắc dĩ: xoay người chạy về phía cửa viện.

Hạn bạt mà trước đó đám người Diệp Tiểu Manh không ai địch nổi, cư nhiên…… Muốn trốn chạy.

“Ách, ngươi cũng vô lại quá đấy.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, cánh tay vung lên, quất mạnh dây Câu Hồn, đánh trúng lưng Hạn Bạt, làm nó ngã lăn trên mặt đất.

Ngay lập tức, hắn phi thân đuổi theo, không đợi nó bò dậy, dùng dây Câu Hồn cuốn lấy hai tay của nó, dùng sức trói chặt.

Hạn Bạt không cam tâm chịu trói, liên tục giãy giụa, hé miệng định phun thi khí vào mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương sớm đoán được chiêu này của nó, tay trái mở ra, trong tay nắm một đồng tiền Đúc Mẫu, lao lên, ấn luôn vào miệng nó, lập tức nó phun ra một cỗ ôn khí.

Đối với người bình thường mà nói, nếu dính phải ôn khí như vậy chắc chắn sẽ chết, nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy như bị phỏng ở tay, dùng sức ấn tiền Đúc Mẫu xuống lưỡi của nó, nó chưa kịp cắn đã nhanh chóng rút tay về, đầu ngón tay bắn ra một đạo chu sa, sau đó mở miệng nhả Thái Ất Phất Trần rơi xuống, tay trái tiếp được, miệng phun một chút nước miếng, nhẹ nhàng di chuyển, lăng không tiếp được, móng tay bắn ra chu sa, bị nước miếng niêm trụ.


Sau đó lấy phất trần thay bút, viết trên mặt quái vật gây hạn hán một chữ “Tĩnh”


Tĩnh vì song nhị, hoành thụ nhị đao.


Diệp Thiếu Dương miệng niệm Hành đao chú, chữ "Tĩnh" chợt loé lên, đao quang lập hiện, chém sâu vào da thịt của Hạn Bạt, đánh toác đầu của nó.


Một loạt pháp thuật công kích này như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, bất quá chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, Hạn Bạt đã bị Diệp Thiếu Dương đánh cho đến không thể ngóc đầu lên được, cuộc chiến vừa mới bắt đầu đã kết thúc.

Advertisement
';
Advertisement