Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Khoảng cách giữa hai người chỉ có cách nhau hai ba mét, nhị pháp vương biết là mình không né tránh kịp, vội vàng triệu hồi những thần niệm của lệ quỷ đó, che ở phía trước huyết long, nhưng khi bị long giác va chạm, cả hàng trăm hàng ngàn quỷ ảnh ngay cả một giây cũng không ngăn cản được, liền bị đánh thành mây khói, long thân chấn động, rồi tiếp tục đâm tới Nhị pháp vương.

Đồng tử của Nhị pháp vương co rút, trong nháy mắt này, hắn cảm nhận một hơi thở của tử vong, hắn tuy là Âm thần, nhưng chỉ cần hồn phi phách tán, cũng sẽ bị chết, biến thành tinh phách…..

Trong nháy mắt khi long thân đánh lên mặt hắn, hai tay của nhị pháp vương giao nhau lại, liền vận chuyển chút quỷ lực còn thừa lại trong cơ thể, che lên trước mặt, nhưng trong tâm thần thì nổi lên tuyệt vọng, cảm giác được mình không thể đỡ nổi một kích này.

Nhưng mà, mấy giây đã trôi qua, va chạm trong tưởng tượng lại không có xảy ra, trong lòng nhị pháp vương nghi hoặc, mở hai tay ra.

Diệp Thiếu Dương đang đứng ở trước mặt hắn, hai tay nắm lấy long thân, dùng một ánh mắt phức tạp nhìn hắn, cũng không có động thủ.

Nhị Pháp Vương nhìn thấy ánh mắt của hắn, thì cũng rõ ràng chuyện gì, hít sâu vào một hơi, muốn mở miệng nói, thì Diệp Thiếu Dương đột nhiên lại kêu lên một tiếng, thân thể nhún người về phía trước, một ngụm máu liền bắn ra, thân thể liền vô lực mềm nhũn, vội vàng dùng Long Tuyền kiếm chống đỡ mới không có bị ngã xuống đất.

“Diệp tử!”

Tiểu Mã cùng Qua Qua nhanh chóng chạy tới nâng Diệp Thiếu Dương dậy.


“Chức mừng pháp vương, pháp vương đã thắng!”

“Pháp vương uy vũ!”

Một đống quỷ sai đang vây xem, thấy Diệp Thiếu Dương ngã xuống trước người nhị pháp vương, dĩ nhiên là nghĩ hắn bị nhị pháp vương đánh bại, nào có thể bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy, lập tức vây quanh lại chỗ của Diệp Thiếu Dương mà hoan hô.

Nhị pháp vương cũng ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương, ngay chính hắn cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể khẳng định được một điều là, Diệp Thiếu Dương cũng không phải là bị bại trên tay mình! Một tên quỷ sai đang muốn vuốt mông quỷ, xông đến chỗ nhị pháp vương nói “Pháp vương nghỉ ngơi đi, để thuộc hạ giúp người bắt lấy tên tội phạm quan trọng này.”

Nói xong liền cầm câu hồn tác chộp tới Diệp Thiếu Dương.

“Cút ngay!”

Nhị pháp vương bắt lấy xiềng xích đang bay đi, rồi vung cả người lẫn xích bay ra một bên, quay đầu lại trách mắng “Đừng có mà quấy rầy!”

Tiểu Mã nâng lên thân hình Diệp Thiếu Dương, khẩn trương hỏi “Ngươi làm sao vậy Tiểu Diệp Tử, ngươi ở đâu không thoải mái.”

“Thân thể của ta”

còn chưa có nói hết lời, lại phún ra thêm một búng máu.

Qua Qua nghe thế liền biết là có chuyện gì xảy ra, kinh sợ nói “Không ổn, thân thể của lão đại bị tập kích.”

Tiểu Mã sửng sốt, liền lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói “Giờ phải làm sao bây giờ.”

Qua Qua tuyệt vọng lắc đầu, bọn họ hiện tại đang ở âm phủ, cũng không có biện pháp nào để can thiệp, hiện tại, chỉ có trông cậy vào tiểu cô nương kia mà bảo hộ thân thể Diệp Thiếu Dương.

Trong căn phòng cũ, Diệp Tiểu Manh cả người không có lực, cơ hồ là không thể đứng dậy nổi, hai chân không chịu được mà run rẩy, trong tay vẫn cầm chặt ngọc trần chủ, vẻ mặt đầy kiên quyết mà nhìn nữ quỷ kia.

Trên mặt đất tràn đầy quỷ huyết, tất cả là do Diệp Tiểu Manh dùng ngọc trần chủ giết chết quỷ trùng, nhưng sau đó nữ quỷ lại không phun ra quỷ trùng nữa, mà tự mình tiến công lấy.

Qua mấy hiệp giao phong, Diệp Tiểu Manh liền biết nó là một con cấp lệ quỷ, bản thân mình căn bản không phải là đối thủ, nhưng vẫn kiên trì phản kích, kinh mạch trong cơ thể đã bị quỷ khí ăn mòn, chỉ còn một tia cương khí đang bảo vệ tâm mạch, nhưng vẫn cứ nắm lấy Ngọc Trần chủ, một tấc cũng không có rời trước người của Diệp Thiếu Dương, nếu không phải linh lực của Ngọc Trần chủ cường đại, thì nàng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Nữ quỷ kia đang quỳ trên mặt đất, thân hình lắc lư, xương cốt đang vận động ngược lại với thân hình, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, rồi từng chút từng chút bò lại đây, đi đến dưới chân Diệp Tiểu manh, giơ đầu lên, cười hì hì nhìn nàng.

“Thiên địa vô cực”

Diệp Tiểu Manh dùng chút sức lực cuối cùng vung lên ngọc trần chủ, đánh lên mặt của nữ quỷ, nữ quỷ thân hình chợt lóe lên, biến mất.

Diệp Tiểu Manh sửng sốt, cúi đầu tìm kiếm, đột nhiên có một đôi tay từ phía sau đập lên đầu vai, rồi thổi một hơi vào cổ nàng, Diệp Tiểu Manh hai chân liền mềm nhũn ra, ngã xuống mặt đất.

Nữ quỷ cười khanh khách, nào về hướng thân thể của Diệp Thiếu Dương, rồi thổi khí không ngừng vào bên tai hắn.

Thân thể Diệp Thiếu Dương bị quỷ khí xâm nhập vào, thì lập tức mệnh đèn trước mặt hắn chợt tối sầm lại, ngay lúc thời điểm nó tắt chính là lúc Diệp Thiếu Dương ở âm ty hộc ra máu.

“Khanh khách, Diệp thiên sư, kết thúc.”

Nữ quỷ lại chuyển ra chính diện đối với hắn, hất lên đôi môi của hắn, rồi thổi một hơi vào miệng.

“Không”

Diệp Tiểu Manh dùng chút hơi sức cuối cùng mà ngã gục lên lòng của Diệp Thiếu Dương, nhìn trên mặt Diệp Thiếu Dương, thì thấy trong miệng hắn lượn lờ quỷ khí, trong lúc tình thế cấp bách này liền ghé vào miệng hắn, dùng sức đem quỷ khí mới vừa tràn vào miệng hắn mà hút ra, trong cơ thể cảm nhận được luồng hàn ý.

Diệp Tiểu Manh cả người run rẩy lên, dùng sức mà ôm chặt lấy Diệp Thiếu Dương, tiếp tục mút lấy miệng của Diệp Thiếu Dương, vươn đầu lưỡi lấy chút quỷ khí còn sót lại, tuy là nàng biết làm vậy cũng không có tác dụng gì, cái con nữ quỷ kia ở phía sau đầu mà cười lên quái dị, trong liền rõ ràng, nó tính là muốn một lần ra tay, cùng giết chết chính mình cùng Diệp Thiếu Dương.

Chết thì chết, ít nhất, là mình cũng đã thực hiện lời hứa của chính mình, cùng chết cùng một chỗ.

Ở phía sau chỗ hai người đang ôm, cái nữ quỷ kia đem cái đầu thò dài ra thêm vài xích, hướng về cái ót của Diệp Tiểu Manh, đang muốn thổi khí, thì đột nhiên vang lên một tiếng “Pằng”

, thân ảnh của nữ quỷ liền bị đánh vỡ tan nát, hóa thành sương khói, bay ra vài tinh phách.

Diệp Tiểu Manh ngửi thấy có một mùi chu sa nồng đậm, đang tỏa khắp căn phòng, trong lòng liền kinh ngạc, mở mắt quay lại nhìn.

Có một mỹ nữ tóc dài xõa trên vai, đang đứng ở ngoài cửa sổ, trong tay cầm một khẩu súng, đang nhẹ nhàng thổi nòng súng bay ra khói trắng.

Sau đó, nàng đá văng cái khung cửa sổ, rồi dùng tay chống một cái, rất là tiêu sái nhảy vào trong phòng, đi đến cạnh Diệp Thiếu Dương mà cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên vẻ mỉm cười, sau đó mới đưa mắt nhìn trên người Diệp Tiểu Manh.

Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một hồi, thì đột nhiên phản ứng, nói “Ah, thì ra ngươi là bạn của Thiếu Dương ca”

Mỹ nữ kia cúi đầu nhìn nàng, chủ yếu là nhìn miệng.

Diệp Tiểu Manh hiểu nàng nhìn gì, đỏ mặt lên, lau miệng nói “Cô đừng hiểu lầm, không phải như cô tưởng tượng đâu, ta là giúp huynh ấy hút đi quỷ khí, ta là muội muội.”

Mỹ nữ kia cười thản nhiên “có ai quản chuyện này đâu, ta lại không phải bạn gái của hắn.”

Diệp Tiểu Manh còn muốn giải thích, thì quỷ khí trong cơ thể xông vào tâm mạch, lung lay như muốn ngất xỉu.

Mỹ nữ liền lấy từ trong túi ra một viên thuốc màu xanh biếc, nhét vào miệng Tiểu Manh, nói “nuốt vào đi, dùng cương khí mà luyện hóa.”

Diệp Tiểu Manh liền nhanh chóng làm theo, qua nửa phút, cảm nhận được dược lực đang khuếch tán trong cơ thể, đem quỷ khí từng chút xua tan đi ra ngoài thông qua lỗ chân lông trên da, Tiểu Manh thoải mái thở ra hổn hển, ngẩng đầu nhìn mỹ nữ “Cảm ơn cô, cô cho ta ăn cái gì vậy.”

“Khu quỷ đan.”

mỹ nữ trả lời “ta không giống Diệp Thiếu Dương, sẽ không dùng mấy cái linh phù đó.”

“Nói nhưng vậy, cô cũng là pháp sư à”

Diệp Tiểu Manh cười ngọt ngào “Tỷ tỷ hảo, ta kêu là Diệp Tiểu Manh, xin hỏi tỷ xưng hô như thế nào.”


Mỹ nữ khẽ mở đôi môi đỏ, thản nhiên nói “Nhuế Lãnh Ngọc”


Nhuế Lãnh Ngọc sau khi xưng tên, Diệp Tiểu Manh nhìn dung nhan của nàng, thở dài “Muội đến bây giờ cũng không biết, Thiếu Dương ca dĩ nhiên lại có một bằng hữu nữ tính xinh đẹp đến như vậy.”


Nhuế Lãnh Ngọc “Bạn gái của Diệp thần côn, ai cũng đều xinh đẹp.”


Diệp Tiểu Manh nghe thế cũng không biết trả lời thế nào.

Advertisement
';
Advertisement