Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Diệp Thiếu Dương mang Nhuế Lãnh Ngọc trở lại khách sạn, gặp mặt Tứ Bảo, ba người cùng nhau thương lượng kế hoạch cụ thể.

Xông vào khẳng định là không được, chưa nói đến việc nhà Ngô Nhạc Ý nhất định có không ít bảo vệ, cho dù cho ông ta có một mình, nếu mà tự tiện xông vào nhà, xong việc lại bị ông ta cắn ngược lại một cái, tố cáo bọn họ vào nhà trộm cướp gì đó, rồi vận dụng mối quan hệ gây áp lực, thì sẽ phiền toái lớn, hơn nữa lúc trước Diệp Thiếu Dương cũng đã hỏi qua, lão nhân này hầu như không ra khỏi cửa, nếu ra ngoài thì cũng có không ít bảo vệ cùng đi, thật là không có cơ hội xuống tay.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là để Diệp Thiếu Dương ra tay, thi triển Mao Sơn câu hồn lệnh, câu hồn phách còn sống của ông ta.

“Ta thực không hiểu, vì sao trước đó ngươi không dùng Câu hồn lệnh với hắn?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đã nghĩ tới rồi, vốn là tính nếu hai ngày nữa vẫn không tìm thấy Lương Đạo Sinh, ta sẽ làm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói, “Hơn nữa lúc trước bên cạnh tôi không có ai giúp đỡ, cô thì chưa tới, Tứ Bảo cũng không, vạn nhất làm tới quá mức chọc giận ông ta, ta sợ ngược lại sẽ không tốt.”

“Hiện tại thì có thể rồi, ngươi tìm kiếm sinh thần bát tự của Ngô Nhạc Ý đi.”


Việc này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói thật sự không khó, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói rõ yêu cầu, Tạ Vũ Tình rất hiếu kì không biết hắn muốn làm gì, Diệp Thiếu Dương nói lại kế hoạch của mình, Tạ Vũ Tình trầm ngâm một chút, nhắc nhở hắn phải chú ý an toàn, vài phút sau, nhắn qua cho hắn ngày tháng năm sinh của Ngô Nhạc Ý.

Trong thời hiện đại này, không còn canh giờ, chỉ có thể xem sinh thần lục tự, bất quá với Diệp Thiếu Dương mà nói như thế là đủ rồi, thương lượng với hai người một lúc, đề phòng sự cố ngoài ý muốn bất ngờ, mang theo đầy đủ pháp khí, đi ra ngoài gọi xe taxi, đi tới gần nơi biệt thự Ngô Nhạc Ý, tới giao lộ đầu tiên thì xuống xe.

Chỉ có sinh thần lục tự, thì cần phải cách đối tượng muốn câu hồn trong vòng phạm vi năm dặm, mới có thể thi triển.

“Để ta tìm một nơi thích hợp,”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, nói, “Một là để ẩn nấp, hai là phải giống như ban đêm, bằng không hồn phách câu ra cũng không ở lại được.”

Xung quanh biệt thự nhà Ngô Nhạc Ý là một vùng đất hoang vu dã ngoại, ba người lấy biệt thự làm tâm, vòng qua một vòng, rồi cuối cùng cũng dừng chân tại một ngọn núi nhỏ cách đó khoảng một hai ngàn mét, tìm được một căn nhà hoang không ai ở.

Nhà cũng không nhỏ, trong ngoài hai gian, bên trong chỉ có một chiếc giường đã rất cũ nát.

“Xem ra chỗ này trước đây từng là nhà của người miền núi, chỗ thợ săn hay là nơi xem dưa mùa hè gì đó.”

Tứ Bảo suy đoán, đi ra bên ngoài, thấy ở đây còn có một cái giếng nước, bên trong vẫn có nước, không biết là nước giếng hay là nước mưa đọng lại.

“Không cần lo những cái này, dù sao nơi đây cũng không có ai, bắt đầu đi.”

Đi vào trong nhà, Diệp Thiếu Dương bắt đầu ra tay bố trí pháp đàn câu hồn, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo lấy chiếc chiếu rách trên giường, định che lại cửa sổ, tạo thành không gian tối, kết quả dưới chiếu ẩm ướt, mới vừa lấy lên, đã thấy mấy con rết hay con cuốn chiếu gì đó.

Nhuế Lãnh Ngọc “A”

lên một tiếng, dùng sức dậm chân.

“Thì ra băng sơn mỹ nhân cũng sợ mấy con này,”

Tứ Bảo cười ha ha, đột nhiên nghĩ đến gì đó, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói, “Hai người thật là rất hợp nhau, đều sợ mấy thứ này, không hiểu đám côn trùng này có gì đáng sợ, đến quỷ còn không sợ mà lại sợ mấy thứ này?”

Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc bất đắc dĩ thoáng nhìn nhau, bọn họ cũng không biết vì sao mình lại sợ mấy con vật nhiều chân đó.

Diệp Thiếu Dương bố trí xong pháp đàn, cùng bọn họ đóng đinh chiếc chiếu lên trên cửa sổ, sau đó tìm được mấy tấm vải rách trong phòng, che kín lại cửa sổ, tạo thành một không gian tương đối tối tăm.

Diệp Thiếu Dương tới trước pháp đàn, bật lửa đốt nến, dâng hương hoá vàng mã, đem tấm linh phù có ghi sinh thần lục tự của Ngô Nhạc Ý đi thiêu hủy, tiếp theo lấy cây trúc trước đó đã rút trộm từ hàng rào hậu viện nhà Ngô Nhạc Ý, coi như “Gia y”

của Ngô Nhạc Ý.

“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao thái, tứ phương quỷ thần, phụng ngô sắc lệnh, câu tới oan hồn, cùng ta đối chứng! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Ngô Nhạc Ý, tam hồn thất phách quy ngô đàn, tốc tới đưa tin!”

Niệm xong, Diệp Thiếu Dương tay phải nâng tay trái, chân trái dậm xuống ba lần, lấy cờ hướng Phong Đô Đại Đế tỏ ý dập đầu, miệng lầm rầm niệm ba lần Câu Hồn Chú, trong vòng định hồn vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì.

Diệp Thiếu Dương mở to mắt, nói: “Hồn phách không ở trong phạm vi năm dặm, ông ta chắc không có nhà.”

Tứ Bảo nói: “Phải làm sao bây giờ?”

“Bằng không buổi tối lại đến,”

Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Buổi tối hẳn là sẽ quay về ngủ?”

Hiện tại thời gian còn khá sớm, không thể ở lại nơi hoang dã này mà chờ đến tối, vì thế ba người đành phải quay về trước, tới giao lộ vào cao tốc, đợi quá nửa ngày cũng không thấy một chiếc xe nào qua đây.

“Các người sao đến cái xe cũng không có, đi đâu cũng không tiện.”

Nhuế Lãnh Ngọc cau mày oán giận nói.

“Không có bằng lái, cũng không có tiền mua xe.”

Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Vất vả lắm mới đi nhờ được một chiếc ô tô đường dài đi về hướng Cương Thành, ba người lên xe, trở lại Cương Thành.

Diệp Thiếu Dương gọi điện cho Lão Quách, bảo hắn lái xe qua đây, bằng không tối nay còn cần phải gọi xe, lại không thể bảo tài xế đợi, xong việc không có cách nào quay về.

Lão Quách biết được nguyên do, không nghĩ tới việc chính mình làm tài xế, tỏ vẻ là mình có một tên đồ đệ ở Cương Thành, có xe trong tay, có thể để hắn qua đó cho bọn họ sử dụng.

“Ngươi còn có đồ đệ à?”

Diệp Thiếu Dương thật là giật mình nói.

“Hắc hắc, vậy ngươi nói đi, trong giới phong thuỷ tỉnh Giang Nam ta cũng rất có danh tiếng đó nha, thu được không ít đệ tử, mỗi người đều có công việc riêng, ngày thường không hay liên lạc, quan hệ cũng không tồi, người này là đại đồ đệ của ta ở Cương Thành, coi như người một nhà, ngươi cứ thoải mái mà dùng, ta nói hắn liên hệ lại nha.”

Lão Quách nói xong gác điện thoại.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương nhận được một cuộc điện thoại, là nam nhân, nghe thanh âm không quá lớn tuổi, vừa mở mồm đã kêu sư thúc, tuyên bố mình chính là đồ đệ của Lão Quách, dò hỏi vị trí bọn hắn.

Diệp Thiếu Dương nói địa điểm cho hắn biết, bảo hắn lại đây sau giờ cơm chiều.

Sau bữa trưa, Nhuế Lãnh Ngọc vào phòng đi ngủ, Diệp Thiếu Dương rảnh không có việc gì làm, tiếp tục suy diễn Lạc Thư, trong thời gian một buổi trưa đã suy đoán ra một thiên, sau đó điều tức khôi phục.

Choạng vạng, Nhuế Lãnh Ngọc rời phòng, ba người đi xuống ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho đồ đệ của Lão Quách, cơm nước xong, tiểu tử kia gọi điện thoại tới, tỏ ý đã đến trước cửa tiệm cơm, Diệp Thiếu Dương mới ra tới cửa, một người lập tức đi tới chào hỏi, kêu lớn: “Diệp sư thúc!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một hồi, quan sát hắn, thấy đây là một nam thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan cũng là đoan chính, thiên đình no đủ, chóp mũi cao, là một người có phúc.

“Diệp sư thúc,”

hắn vô cùng kích động, nắm tay Diệp Thiếu Dương, lắc tay làm như là đang lắc chảo nấu ăn ấy, “Ta là Lâm Tiêu Hiền, đã sớm nghe sư phụ nói qua về người, muốn tới bái kiến, nhưng gần đây công việc bận quá, người có thể tới Cương Thành, thực tốt quá rồi!”




Ách, ngươi làm nghề gì?”


“Làm quan tài, tay nghề làm quan tài của ta, đều học được từ sư phụ, ông còn dạy ta rất nhiều.”


Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nói gì.

Advertisement
';
Advertisement