Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

“Này, cô làm như thế cũng được sao?”

Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

“Không thì làm sao, ta không có lệnh điều tra, đến lúc đó hắn không cho vào, ta lại không thể xông vào”

“Vậy cô cứ đi vào như vậy…… không phải càng nghiêm trọng à?”

Tạ Vũ Tình lập tức nói, “Thì chính là xông vào thôi, không phục thì gọi cảnh sát bắt ta à.”

Tiến vào trong thang máy, nhìn thấy tổng cộng có 32 tầng, Tạ Vũ Tình nói: “Đi từng tầng một à?”

“Đi tầng cao nhất trước đi, lên sân thượng mà tìm xem đã, nơi đó có khả năng cao hơn cả, nếu không có, chúng ta sẽ theo thang lầu đi xuống.”

Diệp Thiếu Dương tháo Kinh hồn linh từ đai lưng xuống, vẽ một đạo phù văn kích hoạt, treo vào bên hông.

Thang máy mở ra nhìn thấy là một hành lang, có thể là do buổi tối không ai làm việc, hành lang tối đen không có ánh đèn, chỉ có dưới chân sáng lên một dãy huỳnh quang dẫn đường.

Trên cửa dọc hai bên hành lang, có gắn đủ loại biển, viết tên các công ty khác nhau.


Diệp Thiếu Dương đơn giản nhìn lướt qua một lượt, hầu hết công ty liên quan đến viễn thông, cửa công ty đều đã đóng, đương nhiên người cũng đã về nhà hết.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi qua.

Tạ Vũ Tình đuổi theo, hỏi: “Sao ngươi không lấy pháp khí gì đó, để kiểm tra qua một chút?”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng.

“Ta đã kích hoạt Kinh hồn linh, chỉ cần đi dạo là được.”

Mới đi được một nửa hành lang, bên phải xuất hiện cửa kính, bên ngoài là một cái sân rất lớn.

“Leng keng!”

Kinh hồn linh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng vang thanh thúy.

Nhanh vậy đã tìm thấy mục tiêu? Diệp Thiếu Dương tinh thần rung lên, dùng ngón tay hủy đi phù văn trên Kinh hồn linh, để nó không phát ra tiếng nữa.

Giơ tay kéo cửa, phát hiện giữa hai cánh cửa chỉ sợi dây cột lại, không có khóa, vội vàng đẩy ra, chạy như bay ra ngoài.

Tạ Vũ Tình theo sát phía sau.

Sân thượng to đến như vậy, nhưng lại chất đầy tạp vật, gây cản trở tầm mắt.

Không có tốn thời gian mà đi kiểm tra từng nơi, Diệp Thiếu Dương trực tiếp mở ra thiên nhãn, cảm nhận khí tức xung quanh, vòng qua một đống giấy gói thành từng bó, chăm chú quan sát: Đối diện là mảnh đất trống ở bên sườn của sân thượng, một con hồ ly màu trắng đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, dựa vào chân sau cùng hai cái đuôi mà ngồi, hai chi trước chắp lại với nhau, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng, giống như một người quen thuộc cúng bái.

Miệng khẽ nhếch lên, một quả cầu pha lê kích thước như hạt châu đang lấp lóe, phát ra hồng quang.

Bộ lông trên người nó trắng tinh, dưới ánh trăng mà tỏa ra một tầng hàn quang dày đặc.

Quả nhiên ở đây bái nguyệt trị thương.

Hơn nữa xem bộ dáng này, dường như nó không phát hiện ra hai người mình.

Hồ Tinh có tri giác rất nhanh nhạy, hai người bọn họ cũng không dán Ẩn khí phù, đi đến gần nó như vậy mà cũng chưa bị phát giác, Diệp Thiếu Dương suy đoán, thứ nhất là do nó đang thổ nạp quá nhập tâm, thứ hai nó bị thương quá nặng, yêu khí không đủ, ảnh hưởng năng lực cảm giác.

Lập tức cười lạnh, từ đai lưng lấy ra tám đồng Ngũ Đế, kẹp giữa hai ngón tay, dùng sức ném về phía Hồ Tinh.

Tiền Ngũ Đế bay được nửa chừng, thì bị Hồ Tinh phát giác, liếc mắt một cái, vội vàng thu nội đan vào trong bụng, bất ngờ nhảy dựng lên.

“Muốn chạy!”

Diệp Thiếu Dương sớm đã đoán được, tay phải nhấc lên, Câu Hồn tác lăng không đánh về phía nó, trúng ngay giữa ót của Hồ Tinh, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã xuống.

Tám đồng tiền Ngũ Đế cũng rơi xuống đất, làm thành một vòng quanh thân nó, ở trên mặt đất xoay tròn không rơi xuống.

Hồ Tinh xoay người đứng lên, muốn chạy ra ngoài, kết quả tám đồng Ngũ Đế cùng nhau toả ra từng cột sáng, nhẹ nhàng đánh nó rơi xuống.

“Chạy à, không phải ngươi thích chạy lắm à?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi qua đó, nghĩ xem nên làm gì, bảo Tạ Vũ Tình theo sát mình, tránh cho ở nơi này còn có Hồ Tinh, vạn nhất tình huống lúc trước lại phát sinh lần nữa, đây là sân thượng hơn ba mươi tầng, ngã xuống thì đến xương cốt cũng nát ra.

Hồ Tinh biết mình không thể chạy thoát, vừa bị đánh ngã xuống, vội quỳ rạp dưới đất, giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, bái lạy trên mặt đất đối với Diệp Thiếu Dương, miệng phát ra tiếng người rất bi thương: “Đại pháp sư, thương tình ta tu luyện không dễ, xin hãy tha cho ta, ta nguyện lấy nội đan tặng người, đổi lấy cái mạng này……”

Lập tức há mồm nhả ra một viên châu lập loè hồng quang, chính là nội đan mà nó vừa dùng để thổ nạp dưới ánh trăng.

“Bản thiên sư cũng không thiếu cái này.”

Diệp Thiếu Dương không có nhận lấy, nhìn nó, hỏi: “Ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ siêu độ cho ngươi, bằng không sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, ta không nói giỡn với ngươi đâu.”

“Sào huyệt của ngươi ở đâu, ngoại trừ ngươi còn có bao nhiêu con Hồ Tinh, các ngươi ở tòa nhà này làm gì?”

“Đại pháp sư đừng hỏi, lấy nội đan của ta rồi chạy đi đi, để tránh họa sát thân.”

“Họa từ đâu ra?”

Hồ Tinh không trả lời, bắt chước giọng điệu con người, khóc lóc bi thương thảm thiết, dập đầu kính sợ lạy Diệp Thiếu Dương, cầu xin tha thứ, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Tạ Vũ Tình nhìn thấy cũng không đành lòng, giữ chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Không thì ngươi…… tha cho nó đi?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, quay sang nói với Hồ Tinh: “Ta thu nội đan của ngươi, sau đó siêu độ ngươi, thế nào?”

“Tùy đại pháp sư xử lý.”

Hồ Tinh giọng điệu vui mừng.

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống trước mặt nó, đưa tay vào trong cấm chế do tiền Ngũ Đế tạo thành, bắt lấy nội đan, chưa kịp rút tay về, thì đột nhiên toàn thân Hồ Tinh lông tóc dựng ngược.

Một bóng trắng từ thân thể nó bay ra, chính là bổn mạng nguyên thần của Hồ Tinh, nhanh như chớp bay tới mu bàn tay Diệp Thiếu Dương.

“Thiên địa vô cực!”

Diệp Thiếu Dương lập tức lật ngửa bàn tay, không biết từ khi nào đã giấu một thanh Đào Mộc Kiếm dài ba tấc, dùng ngón tay bắn ra, lăng không lao tới, đánh trúng nguyên thần của Hồ Tinh.

Một tiếng thảm thiết phát ra, nguyên thần của Hồ Tinh bị đánh nát, vô số tinh phách bay ra rồi đi về phương bắc.

“Cô còn vì nó mà cầu tình à, có thấy không hả, nó hại ít nhất cũng hơn mười mạng người rồi.”

Tạ Vũ Tình ngẩn người nhìn đám tinh phách bay đi, nói: “Nhưng lúc ấy trông nó thật sự rất đáng thương.”

“Đáy mắt nó có ẩn chứa hắc khí, đương nhiên là yêu tinh tà tu, nó làm vậy, chỉ để chúng ta thả lỏng cảnh giác, đi lấy nội đan.

Sau đó nó liều mạng bỏ lại thân thể, nguyên thần bám vào tay ta, ý thoát khỏi cấm chế, chỉ cần còn nguyên thần, nó sẽ có thể đoạt xá mà trọng sinh.”

Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa nhặt mấy đồng Ngũ Đế từ dưới đất lên, quay lại nhìn thân thể Hồ Tinh, lúc này đã là một cái thi thể.

Tạ Vũ Tình chậm rãi lắc đầu, “Ta không rõ, vì sao nó lại không chịu hợp tác cùng ngươi, để cho ngươi siêu độ, ngược lại còn muốn mạo hiểm một phen, cuối cùng còn bị hồn phi phách tán……”

“Căn bản nó sẽ không hợp tác, yêu cùng quỷ không giống nhau, yêu tinh vô cùng trung thành đối với dòng tộc, thà chết cũng không muốn bán đứng đồng loại, ta hỏi nó một lần là biết ngay kết quả, cho nên không cần phải phí sức mà hỏi.”

Diệp Thiếu Dương đứng lên, nói: “Đi thôi, tòa cao ốc này nhất định có sào huyệt của Hồ Tinh, chúng ta kiểm tra từng tầng một, tốt nhất có thể tận diệt hết.”

“Cái xác này làm sao giờ?”


Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, cười nói: “Da lông của bạch hồ đều là thứ tốt, nhưng ta cũng không có hứng thú lấy, lưu lại coi như cảnh cáo những con Hồ Tinh khác đi.”


Nói rồi vẽ một đạo Thiên hỏa phù, ném lên người bạch hồ, oanh một tiếng thiêu rụi.


Diệp Thiếu Dương không hề chậm trễ, dẫn theo Tạ Vũ Tình rời khỏi sân thượng, tìm được cửa vào lối thoát hiểm phòng cháy, đi xuống lầu dưới, liên tiếp kiểm tra hai tầng, đều không phát hiện vấn đề.


Xuống đến tầng thứ tư, vừa từ hàng hiên đi ra, ngẩng đầu đã thấy mấy bóng người đang đứng đối diện:

Advertisement
';
Advertisement