Quỷ nhân Diệp gia thôn (full) Diệp Thiếu Dương

Sáng hôm sau thức dậy rất sớm, Diệp Thiếu Dương thay quần áo công nhân vệ sinh, đeo mặt nạ da người, đi làm tại cao ốc Lisa.

Giám đốc toà nhà an bài một nhân viên lâu năm hướng dẫn cho hắn, dạy hắn cách sử dụng dây bảo hiểm, dù sao cũng là mấy chục tầng lầu, một khi không cần thận sẽ bị tan xương nát thịt.

Trên sân thượng sớm đã cố định dây thừng rồi, chỉ cần cột với dây bảo hiểm, một đường trượt xuống là được.

Trước khi bắt đầu, lão đồng sự kia vừa giúp Diệp Thiếu Dương kiểm tra lại dây bảo hiểm, vừa nói: “Tiểu tử, trông ngươi tuổi cũng không lớn, nhắc nhở ngươi thêm một tiếng, công việc này tuy kiếm được tiền, nhưng không làm thì vẫn hơn.”

Diệp Thiếu Dương nghe trong lời nói của ông ta có ẩn ý, cố ý cười nói: “Sao vậy, có nguy hiểm à?”

“Nguy hiểm nhưng thật ra cũng không nguy hiểm, có dây thừng lẫn dây bảo hiểm, chỉ cần bản thân ngươi không tự mình cắt đứt dây thừng, có muốn chết cũng không được a.”

Lão đồng sự giúp hắn cột chắc dây an toàn, thấp giọng nói: “Ngày hôm qua có một nhân viên vệ sinh nhảy lầu, ngươi có biết không, chính tại mặt tường mà ngươi phải vệ sinh.”

“Việc ngoài ý muốn sao?”

Lão đồng sự cười hắc hắc, “Ngươi phải vệ sinh, chính là mặt bên của cao ốc, chỉ cần một người là đủ, tuy nhiên mấy tháng qua, phàm là những người lau cửa kính phía bên đó, không ai có thể làm quá ba tháng, người thì từ chức, người thì thiệt mạng, kể cả Tiểu Trương, tổng cộng đã chết ba người rồi đó.”

Quả nhiên Trương Tư Đức không phải người đầu tiên xảy ra chuyện.


Diệp Thiếu Dương hỏi thử: “Sao ta không nghe ai nói đến, cảnh sát cũng không điều tra sao?”

“Hừ, hai người kia một thì tự sát, một thì chết tại nhà, kể cả Tiểu Trương, cũng không phải do người hại chết, làm sao điều tra?”

Lão đồng sự kia nói rồi vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương: “Có một số việc người trẻ tuổi các ngươi không hiểu đâu, cùng một công việc, liên tiếp ba người đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không có chuyện gì có quỷ mới tin? “Ý của ông là?”

“Ta cũng không biết, không nên hỏi nhiều.

Công ty không cho phép thảo luận.”

Ông ta cười cười, “Chỉ muốn khuyên ngươi một câu, nếu có việc nào tốt hơn, thì nhanh từ chức nghỉ đi, đừng nói là ta nói cho ngươi đó.”

Diệp Thiếu Dương lôi ra một trang bị hình hồ lô, theo dây kéo trượt xuống, thử như vậy vài lần, mau chóng thích ứng.

“Không thành vấn đề, đa tạ sư phó, ông bận thì đi làm đi.”

“Có tình huống gì thì dùng bộ đàm gọi ta.”

lão đồng sự kia nói thêm vài câu, sau đó qua mặt bên kia của cao ốc lau cửa kính.

Do khu vực làm việc là mặt bên của cao ốc, cho nên chỉ cần một người.

Điều này cũng giải thích vì sao Trương Tư Đức ngày nào cũng hẹn hò với Hồ Tinh, mà lại không bị ai phát hiện.

Tay cầm một cây lau nhà đặc chế thật dài, Diệp Thiếu Dương trượt từng chút một xuống, ép sát người trên mặt tường cùng cửa kính.

Dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, tuy Diệp Thiếu Dương không sợ độ cao, nhưng treo lơ lửng giữa không trung như vậy, trong lòng không tránh khỏi có cảm giác lành lạnh.

Xuống từng chút một, lau các vết bẩn bám trên bề mặt tường kính, tiến độ công việc rất chậm, nửa giờ sau, rốt cuộc Diệp Thiếu Dương cũng lau đến tầng mười sáu.

Tổng cộng có một loạt năm cái cửa sổ, Diệp Thiếu Dương bắt đầu lau từ bên trái qua, nhìn qua cửa kính trong suốt, thấy bên trong có để rất nhiều nhạc cụ cùng ghế dựa, biết đây chính là trung tâm huấn luyện của Kiều Ân Kỳ, bất quá cửa hiện giờ đang khoá, bên trong không có một ai.

Cuối cùng cũng lau đến phòng 1603, Diệp Thiếu Dương làm bộ lơ đãng quan sát: Đây thật là một kho chứa đồ, phía tường đối diện không có cửa sổ, ánh sáng rất tối, trong phòng chất đầy trang phục biểu diễn tạp vật, trong đó có một chiếc giường dây sắt trải sẵn chăn đệm, nghĩ đến việc Trương Tư Đức đã ăn nằm với Hồ Tinh tại đây, không khỏi cảm thấy nực cười, điều kiện quá kém thế mà...

Trong phòng không có ai, Diệp Thiếu Dương không cảm thấy thất vọng, bởi hắn cũng không nghĩ ngày đầu tiên đã gặp được Hồ Tinh, nếu gặp thật, thì đó mới là không thích hợp.

“Em là trái táo, trái táo nhỏ của anh……”

Vừa lau cửa kính, Diệp Thiếu Dương vừa lẩm nhẩm hát, sắp lau xong tầng mười sáu, đang chuẩn bị xuống tầng mười lăm.

“Nè!”

Phía trên đầu đột nhiên truyền xuống giọng nữ nhân nũng nịu, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thì thấy, một cô gái ghé vào cửa sổ, đang nhìn mình mỉm cười.

Kiều Ân Kỳ! Diệp Thiếu Dương trong lòng run lên.

“Sư phụ, Anh có biết sửa máy tính không, giúp một chút sửa lại nha?”

Những lời này khiến Diệp Thiếu Dương âm thầm kích động, cho dù Kiều Ân Kỳ có trí nhớ không tốt, cũng không thể qua một ngày đã quên mất mình sao, cho nên…… đây nhất định là Hồ Tinh biến hình không sai được.

Nhanh như vậy…… đã xuất hiện? Diệp Thiếu Dương cơ hồ có chút không thể tin được, nhưng vẫn giả bộ có một chút nghi hoặc, còn tỏ vẻ ra vui mừng, cố ý nói: “Máy tính à, ta cũng không thạo lắm.”

“Anh giúp ta kiểm tra một chút đi, lại không mất nhiều thời gian mà.”

Kiều Ân Kỳ chớp chớp mắt, dáng vẻ quyến rũ.

“Đang trong giờ làm việc, không được tiện cho lắm……”

Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, “Được rồi, chỉ một lát thôi nha.”

Nói rồi bò lên trên, trong lúc tháo dây bảo hiểm trên cửa sổ, Diệp Thiếu Dương thầm đánh giá: Hồ Tinh trước mắt quả thực có tướng mạo giống như đúc Kiều Ân Kỳ, mặc một bộ váy liền áo bó sát màu đen, dáng người uốn lượn hiện rõ, chỉ có điều bề ngoài mang theo một tia khí chất mị hoặc, điểm này lại không giống với Kiều Ân Kỳ thật sự.

Kiều Ân Kỳ dẫn hắn tới trước bàn máy tính, bảo hắn ngồi xuống, rồi mở máy.

Diệp Thiếu Dương lấy di động, gọi vào một số điện thoại, sau đó cúp máy,rồi lẩm bẩm: “Không ai bắt máy.”

Thực tế đây là ám hiệu của hắn với Kiều Ân Kỳ, một cuộc gọi nhỡ, cô sẽ lập tức tới nơi này.

Kéo bàn phím máy tính ra, thấy ở những khe hở toàn bụi bẩn, Diệp Thiếu Dương thầm cười lạnh, máy tính như vậy, có người dùng mới lạ.

Thừa dịp máy tính đang khởi động, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trái phải, thấy cửa phòng khoá trái từ bên trong, thuận miệng hỏi: “Cô làm việc ở đây sao?”

“Ta đang làm ở đây, cũng ở lại luôn, ta với lão chồng cãi nhau, hiện tại đang ở một mình.”

Kiều Ân Kỳ cắn cắn môi, làm bộ đáng thương.

“Anh là người mới tới sao?”

“Ừ, trước kia ta làm ở chỗ khác.

Giám đốc toà nhà là cậu hai của ta, người làm công việc này lúc trước mới thiệt mạng ngoài ý muốn hôm qua, ta mới tới làm, nơi này trả tiền lương cao.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, tỏ vẻ tiểu nhân hám lợi.

Lúc này máy tính đã mở xong, Diệp Thiếu Dương hỏi máy tính có vấn đề chỗ nào, Kiều Ân Kỳ bảo là máy chạy rất chậm, bảo hắn dùng thử chút xem.

Vừa nói, cô ta vừa nhích lại gần, nửa thân trên giả bộ vô tình ép sát vào cánh tay hắn, nhẹ nhàng hà hơi bên tai hắn, kèm theo phảng phất một mùi thơm.

Quả thực…… Khó có thể kháng cự.

Diệp Thiếu Dương cố ý nhìn thẳng, làm bộ dáng cố gắng kiềm chế.

“Trên người anh, thật nhiều cơ bắp đó.”

Kiều Ân Kỳ duỗi tay vuốt ve cánh tay hắn,.

Diệp Thiếu Dương hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.

Kiều Ân Kỳ hơi mỉm cười, vòng tay ôm cổ hắn.

“Đừng, đừng như vậy.”

Tuy thủ đoạn rất trực tiếp, cũng không có logic chút nào, nhưng nam nhân một khi t*ng trùng đã lên não, căn bản không thể kháng cự được sự mê hoặc này.


Diệp Thiếu Dương bắt được bàn tay cô ta, xoay người đối diện cô ta, biểu tình thực khẩn trương: “Như vậy…… Không tốt đâu.”


Kiều Ân Kỳ dùng ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn hắn.


Diệp Thiếu Dương bỗng mở ra hai tay, như muốn ôm cô ta vào ngực.


Kiều Ân Kỳ lại nhẹ nhàng tránh thoát, cười quyến rũ, lui dần về phía sau, trong miệng nũng nịu: “Sư phụ, anh xem máy tính mà, nhìn ta làm gì, ta có cần sửa chữa gì đâu…… Anh cứ sửa máy tiếp đi, em muốn ngủ một lát.”

Advertisement
';
Advertisement