Trần Thực cũng phát hiện ra điểm dị thường của gia gia, trên người có mùi hôi thối, giống hệt thư sinh quỷ ở đầu thôn, đều thích ngửi mùi hương khói.  

             Hơn nữa mấy ngày nay hắn chưa từng thấy gia gia ăn cơm, chỉ thấy gia gia lén lút ăn nến, ăn hết cây này đến cây khác, cứ như ăn củ cải!  

             Thậm chí hắn còn nghi ngờ những con gà vịt chết không rõ nguyên nhân kia, rất có thể chính là bị gia gia lén lút cắn chết hút cạn máu!  

             Nhưng đối với Trần Thực mà nói, bất kể biến thành bộ dạng gì gia gia vẫn luôn là người thân thiết nhất của hắn.  

             "Hắc Oa, dẫn nó đi uống thuốc." Gia gia thản nhiên phân phó.  

             Ngoài sân nhà họ Trần, một con chó đen lớn ngoan ngoãn vẫy đuôi, há miệng ngậm lấy tay áo Trần Thực, kéo hắn về nhà.  

             Phía sau, cái đầu người khổng lồ kia lơ lửng bay tới.  

             Cây cổ thụ ở trung tâm thôn trang bỗng rung rinh dữ dội dù không có gió, một cành cây như roi dài quất mạnh, đánh "bốp" một tiếng lên đầu người khổng lồ, hất nó bay đi.  

             Mùi thuốc gay mũi xộc vào, Trần Thực uống cạn một chậu thuốc, bụng căng tròn ngồi trong vại thuốc.  

             Chậu thuốc này chính là bữa tối của hắn.  

             Dưới vạc thuốc là đống lửa, một con chó đen lớn ngồi trước đống lửa, tuy là con chó, nhưng lại có bộ dạng hiền lành, thấy thế lửa nhỏ bèn ngậm một thanh củi nhét vào trong lửa.  

             Vạc thuốc sôi ùng ục bốc lên từng bọt khí, Trần Thực nóng đến nhe răng trợn mắt, hét lên: "Hắc Oa, đừng đốt nữa! Đốt nữa sẽ nấu chín ta mất!"  

             Hắc Oa là tên của con chó to màu đen này.  

             Đúng như tên gọi, hai ông cháu làm chuyện sai trái, thường xuyên để cho con chó này gánh tội thay.  

             Hắc Oa là do gia gia nhặt về, dùng cơm thừa canh cặn trong nhà nuôi lớn, có thể nghe hiểu tiếng người, rất thông minh, tâm địa lương thiện, nghe vậy lại bỏ thêm mấy thanh củi dưới đáy vạc.  

             Con chó đen này chớp chớp mắt, dường như rất muốn xem liệu có thể nấu chín Trần Thực hay không.  

             Trần Thực kêu nóng một lúc, dần dần dà không kêu nữa.  

             Dường như hắn đã quen với nhiệt độ này.  

             Thiếu niên thoải mái ngồi trong vạc thuốc, dựa vào thành vạc, đưa tay sờ sờ sau gáy, sờ đến vết sẹo dài.  

             Hắn không có nhiều ấn tượng về vết thương sau gáy,.  

             Hắn không nhớ rất nhiều chuyện, không nhớ cha mẹ mình, không nhớ trước kia mình có từng đọc sách hay không, cũng không nhớ mình từng bị người ta cạy mở sọ não.  

             Năm đó khi hắn tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, chung quanh là mảnh đen tối lạnh lẽo, trong bóng tối truyền đến từng đợt âm thanh trầm trọng già nua kỳ dị, tựa như từ thiên ngoại truyền đến, chỉ dẫn hắn.  

             Hắn đi theo chỉ dẫn của âm thanh, đi không biết bao lâu, nhìn thấy một tia sáng.  

             Đợi đến khi hắn bước vào trong ánh sáng, bóng tối chung quanh rút đi như nước thủy triều, vạn vật dần dần sáng tỏ.  

             Đợi đến khi hắn thích ứng với ánh sáng, mới phát hiện ra mình đang ngồi trong một cái vại thuốc lớn, vại thuốc bốc hơi nóng ùng ục, mùi thuốc nồng nặc, bên cạnh vại thuốc là một ông lão tóc bạc cao lớn vạm vỡ, bên chân còn có một con chó đen đang thêm củi.  

             Thấy hắn tỉnh lại, ông lão tóc bạc kích động ôm chặt lấy hắn.  

             Sau này, Trần Thực mới biết ông lão này chính là gia gia của mình, bản thân đã hôn mê rất lâu, là gia gia không rời không bỏ, dùng đủ loại linh dược trị bệnh kéo dài mạng sống cho hắn.  

             Trần Thực không nhớ được tất cả mọi chuyện trước khi chín tuổi, mãi cho đến khi tỉnh lại mới có ký ức, vì vậy nói một cách nghiêm ngặt, hắn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi.  

             "Hóa ra, ta bị người ta móc mất mất Thần Thai mới biến thành bộ dạng này."  

             Trần Thực nhớ lại đoạn đối thoại mà mình lén nghe được giữa nữ tử áo tím và những người khác, trong lòng thầm nhủ: "Ta vốn không phải là một phế nhân, ta cũng có thể tu luyện, ta cũng có thể trở thành vật cưng của thần, con cưng của trời! Con trai Lý huyện thừa Thủy Ngưu huyện, Lý Tiêu Đình ư... có thù oán gì chứ!"  

             Trong lòng hắn tràn ngập một cỗ lửa giận, hai năm nay hắn luôn phải làm bạn với vại thuốc, ngày ngày đều phải vào cái vại thuốc lớn kia hầm một thời gian. Thuốc trong vại cũng thường xuyên thay đổi, đủ loại dược liệu không thể gọi tên, thậm chí còn có cả rắn độc, bọ cạp!  

             Trần Thực chỉ biết thân thể mình mang bệnh, nhưng vẫn luôn không rõ mình mắc phải bệnh gì!  

             Giờ đây cuối cùng cũng biết, hóa ra những năm tháng chịu khổ của hắn đều bắt nguồn từ đây, bắt nguồn từ vị công tử cao quý Lý Tiêu Đình này!  

             "Nhưng mà..."  

             Trần Thực vô cùng khó hiểu: "Vết thương sau gáy ta đã lành rồi, vậy tại sao ngày ngày gia gia vẫn bắt ta ngâm mình trong vại thuốc?"  

             Lúc này, nhiệt độ không khí lại hạ xuống, ngay cả ngọn lửa dưới vại thuốc cũng nhỏ đi rất nhiều, ngọn lửa vốn màu da cam giờ phút này cũng chuyển sang sắc xanh biếc.  

             Là gia gia bước vào phòng.  

             Trần Thực lén nhìn thoáng qua, chỉ thấy gia gia đứng trong bóng tối nơi góc tường, không nhìn rõ mặt, cũng không biết ông đang làm gì. Chỉ có điều Trần Thực luôn cảm thấy gia gia đang nhìn chằm chằm vào mình, có lúc ánh mắt dịu dàng nhưng đôi khi lại tràn ngập sát ý.  

             Thứ sát ý này, Trần Thực từng thấy ở một con báo bị trượng thương.  

             Lúc đó hắn định lại gần con báo kia, băng bó vết thương cho nó, nhưng ánh mắt của con báo lại khiến hắn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, đó là sát khí tỏa ra từ một con dã thú đang đối mặt với uy hiếp của tử thần!  

             Qua một lúc, gia gia lại bước ra ngoài, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, nhiệt độ không khí cũng dần dần tăng lên.  

             Trần Thực lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.  

             Con chó đen cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, ân cần thêm vài thanh củi vào lửa, chẳng qua khi ngậm thanh củi lại hơi run rẩy, hiển nhiên con chó cũng cảm nhận được sát khí từ phía gia gia.  

             Một người một chó đều nhận ra, tuy gia gia vẫn là gia gia, nhưng đã không còn là con người như gia gia trước kia nữa.  

             Gia gia ngày trước vẫn còn chút tình người.  

             Gia gia bây giờ thì không.  

             Nước thuốc trong vại thuốc dần dần trở nên trong vắt, Trần Thực cảm nhận được một luồng khí kỳ dị từ trong thuốc thấm ra, chui vào da dẻ của hắn, tựa như từng con sâu nhỏ luồn qua lỗ chân lông xâm nhập vào dưới da, chui trong thịt, tới ngũ tạng lục phủ, thậm chí là xương cốt, khó chịu đến mức không sao tả xiết.  

             Rõ ràng là đang ngâm mình trong nước, vậy mà hắn lại cảm thấy như thể đang ở giữa biển lửa cháy rực, toàn thân từ trong ra ngoài không ngừng bị thiêu đốt luyện hóa!

Advertisement
';
Advertisement