๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc gia gia trở về, Trần Thực đã ngủ say, Hắc Oa bị Trần Thực doạ cho một trận nên tinh thần trở nên khác lạ, vội vàng vẫy đuôi nghênh đón.

"Nó đã ngủ rồi sao?"

Gia gia đi đến bên đống lửa ngồi xuống, thêm mấy khúc củi, nhìn Trần Thực đang ngủ say, thân thể thả lỏng.

"Trần Dần Đô, ngươi quả thật đã già rồi, nhưng ngươi vẫn có thể kiên trì!"

Ông nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy nhót, thân thể lạnh như băng dường như không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

"Trần Dần Đô, ngươi có thể chèo chống đến khi nó lớn lên!"

Gia gia thở ra một hơi lạnh buốt, khiến ngọn lửa cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Nếu có một ngày ngươi không gượng nổi nữa, vậy thì chỉ còn cách tự tay giết chết nó, mang theo nó cùng xuống âm phủ, tuyệt đối không thể để nó sống mà gây hoạ cho chúng sinh!"

Ông nghĩ đến chuyện phiền muộn, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, bên ngoài miếu vang lên tiếng kinh ngạc của Trần Thực, chỉ thấy ngọn đồi nhỏ mà họ trú ngụ tối qua, chỉ qua một đêm đã biến thành một ngọn núi cao hơn trăm trượng!

Mà ngôi miếu đổ nát lại nằm ngay trên đỉnh núi!

"Chuyện kỳ lạ ở Tây Ngưu Tân Châu nhiều như lông trâu, có gì mà phải kinh ngạc?" Gia gia đang nhóm lửa nấu cơm trong miếu, có phần khinh thường thái độ thất thố của thiếu niên.

Trần Thực nịnh nọt nói: "Gia gia học rộng tài cao, chắc hiểu biết rất nhiều. Vì sao ngôi miếu này lại xuất hiện ở đây, vì sao cả miếu lẫn núi đều bị chôn vùi dưới đất? Còn nữa, ngôi miếu này do ai xây dựng, an táng ai? Những người đó giờ đã đi đâu? Vì sao lúc này ngôi miếu và ngọn núi này, lại mọc lên từ dưới đất vào? Chuyện này có liên quan gì đến Trúy xuất hiện không? Có liên quan gì đến việc mặt trời lặn sớm hơn bình thường không?"

Gia gia trầm ngâm giây lát, nói: "Tối nay tăng gấp đôi liều thuốc."

Trần Thực ngoan ngoãn ngậm miệng, trở về miếu bắt đầu tu luyện buổi sớm.

Hắn vận chuyển Tam Quang Chính Khí Quyết, đột nhiên có hai luồng lực lượng xa lạ ùa đến, hoá thành những điểm sáng màu vàng và màu bạc trên không trung, tuôn vào cơ thể hắn!

Trần Thực kinh ngạc vô cùng, chỉ cảm thấy hai luồng lực lượng này, màu vàng tựa như liệt hoả, mang theo hỏa lực nóng rực chảy vào thể nội, đốt cháy nguyên khí trong người, khiến cho việc rèn luyện thân thể càng thêm hiệu quả!

Màu bạc lại tựa hồ dòng nước, bình thản lạnh lẽo, vừa vặn có thể chống lại lửa nóng thiêu đốt, khiến cho cơ thể không bị tổn thương.

Hai loại lực lượng này hùng hậu hơn tinh lực rất nhiều, phối hợp cùng nhau, so với việc luyện thể chỉ bằng tinh lực đơn thuần còn mau chóng hơn nhiều!

"Chẳng lẽ đây chính là Nhật Quang Chính Khí và Nguyệt Quang Chính Khí trong Tam Quang Chính Khí?"



Trần Thực nghi hoặc, trước kia khi tu luyện hắn chưa từng cảm nhận được Nhật Quang Chính Khí và Nguyệt Quang Chính Khí, vì sao hôm nay lại có thể hấp thu hai loại chính khí này?

Hơn nữa, bây giờ là ban ngày, là lúc Thiên Ngoại Chân Thần mở hai mắt ngang nhắm con mắt dọc, không có trăng sao, vậy Nguyệt Quang từ đâu đến?

Trong lòng hắn khẽ động, bước ra khỏi miếu, Nhật Nguyệt Chính Khí lập tức biến mất.

Trần Thực lại quay về trong miếu, điểm sáng màu vàng và điểm sáng màu bạc lại bay đến như tuyết rơi, Tam Quang Chính Khí Quyết được vận chuyển hết công suất.

"Vì sao chỉ có ở trong ngôi miếu đổ nát này mới có thể hấp thu được tinh hoa của nhật nguyệt?"

Trần Thực càng thêm hoang mang, liếc nhìn gia gia còn đang nhóm lửa nấu cơm, nghĩ đến việc liều thuốc bị tăng gấp đôi NÊN không mở miệng hỏi.

Hỏi cũng vô ích, chắc chắn gia gia cũng không biết.

"Trước đây ta suy đoán, có thể mặt trời mặt trăng thời đại Chân Vương và mặt trời mặt trăng hiện tại, không phải là cùng một cái. Mặt trời mặt trăng thời đó có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, tu thành Tam Quang Chính Khí. Nếu suy đoán của ta không sai..."

Sắc mặt Trần Thực kỳ quái, bình tĩnh lại, hạ giọng nói: "Nếu suy đoán của ta không sai, thì thiên địa trong miếu, và thiên địa bên ngoài, không phải là cùng một thiên địa!"

Hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài miếu.

Trong xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh.

Hắn đi ra khỏi miếu, nhìn lên bầu trời, trời xanh thẳm, có thể nhìn thấy cả không gian, mây trắng trôi nổi, không có gì khác thường.

Bầu trời nhìn thấy trong miếu và bầu trời nhìn thấy ngoài miếu không có gì khác biệt.

"Chẳng lẽ ta đoán sai?"

Trần Thực gãi đầu, quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, tiếp tục trở lại miếu tu luyện.

Tam Quang Chính Khí cùng tu luyện, khiến tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn trước rất nhiều, xương cốt gân mạch càng ngày càng cứng cáp, khí huyết càng ngày càng sung mãn, ngũ tạng đều cường tráng.

Đợi đến khi gia gia nấu cơm xong, gọi vài tiếng, Trần Thực mới lưu luyến dừng tu luyện.

"Sau lễ tế nguyệt, ta nhất định phải thường xuyên đến ngôi miếu hoang trên núi hoang này tu luyện!" Hắn thầm nghĩ.

Ăn cơm xong, hai ông cháu không trở về Hoàng Pha thôn mà tiếp tục đến thôn tiếp theo, nhân dịp lễ tế nguyệt, bán thêm chút bùa chú kiếm tiền.

Lễ tế nguyệt kéo dài ba ngày, buổi chiều ngày thứ ba, hai ông cháu đến Nham Đãng thôn. Thần bảo hộ của Nham Đãng thôn là một pho tượng đá cao hơn trượng, mắt mọc ở tay, tay mọc ở mắt, trông rất kỳ quái.

Nham Đãng thôn được xây dựng xung quanh pho tượng đá này, nhà cửa san sát nhau.



Nham Đãng thôn gần Thuỷ Ngưu huyện, cách Thuỷ Ngưu huyện chỉ hơn hai mươi dặm, nhưng cách Tân Hương huyện hơn hai trăm dặm. Bởi vậy người dân gần Nham Đãng thôn thường đến Thuỷ Ngưu huyện họp chợ, còn các vị quan lớn quyền quý ở Thuỷ Ngưu huyện lại thường đến vùng phụ cận Nham Đãng thôn dạo chơi, chẳng qua chỉ là du ngoạn săn bắn mà thôi.

Buổi chiều đã vãn khách, gia gia đi mua dược liệu, Trần Thực ở sau quầy hàng buồn chán, bỗng nghe thấy một giọng nói: "Có Đào Hoa phù không?"

Trần Thực lập tức tỉnh táo, cười nói: "Có, có ạ!"

Người đến là một cẩm y vệ mặc áo đỏ quần mã diện, tuổi còn trẻ, chừng hai mươi tuổi, lanh lợi từng trải, chỉ có điều quầng mắt hơi thâm đen, hẳn do tửu sắc làm hao tổn thân thể.

"Còn bao nhiêu lá?" Vị cẩm y vệ hỏi.

Trần Thực đếm: "Còn ba lá ạ."

Đào Hoa phù là loại bùa bán chạy nhất, nam thanh nữ tú muốn có được tình yêu thường mua loại bùa này để đeo bên người, mà Đào Hoa phù quả thật có thể tăng tỷ lệ thành công khi giao tiếp với người khác phái, bởi vậy nên số lượng Đào Hoa phù còn lại không nhiều.

"Ta lấy hết."

Vị cẩm y vệ nói: "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Ngươi là phù sư?"

Trần Thực do dự một chút, gật đầu. Tuy hắn không có Thần Thai, không cách nào lưu giữ pháp lực, nhưng chỉ cần vận Tam Quang Chính Khí Quyết thì vẫn có thể vẽ bùa.

Vị cẩm y vệ nói: "Ngươi đi theo ta, vẽ thêm chút Đào Hoa phù!"

Trần Thực còn đang do dự thì vị cẩm y vệ kia đã ném tới một thỏi bạc lớn, là bạc móng ngựa, ước chừng nặng năm mươi lượng.

Đây là lần đầu tiên Trần Thực nhìn thấy thỏi bạc lớn như vậy, lập tức lấy bút mực giấy nghiên, cất vào rương sách, gọi Hắc Oa, hỏi: "Đi đâu để vẽ ạ?"

Vị cẩm y vệ kia liếc nhìn Hắc Oa, có phần kinh ngạc, nói: "Đi theo ta."

Trần Thực vội vàng cõng rương sách đuổi theo, hai người đi ra khỏi thôn. Con đường này lại là dẫn vào trong núi, Trần Thực nghi hoặc: "Công tử, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tên cẩm y vệ kia cười nói: "Đừng gọi ta là công tử, ta họ Lý, tên Quang, là người hầu hạ cho công tử nhà ta. Đương nhiên là chúng ta phải lên núi. Công tử nhà ta đang săn bắn trong núi, đã hạ trại rồi. Bởi vì muốn có được trái tim của mấy vị tiểu thư nên mới cần ít Đào Hoa phù."

"Thì ra là vậy."

Trần Thực bừng tỉnh đại ngộ: "Dám hỏi công tử nhà ngài xưng hô thế nào? Để lát nữa gặp, ta còn biết đường mà tiếp đón cho phải phép."

Cẩm y vệ Lý Quang đáp: "Công tử nhà ta họ Lý, là người trong một gia đình giàu có ở Thủy Ngưu huyện."

Khóe mắt Trần Thực giật giật, trái tim đập dữ dội, giọng nói bất giác có phần khàn đặc: "Lý gia Thủy Ngưu huyện? Chẳng hay vị Lý công tử này có phải là Lý Tiêu Đỉnh Lý cử nhân?"

Giọng nói của hắn có hơi run rẩy.
Advertisement
';
Advertisement